MỖI LẦN EM ĐI Anh biết em đi chẳng có lâu Mà sao lòng thắt qua quạnh sầu Nỗi bước em đi anh cứ tưởng Hàng ngàn vạn dăm cách xa nhau Một quảng thời gian đâu có dài Mấy ngày ngắn ngủi chỉ thế thôi Mà như cả tháng trông mòn mõi Như chuyện cò vạc anh viết thôi Đã từng cách xa bấy lâu nay Có gặp mặt đâu chỉ biết thôi Thế mà khi đi như đi thiệt Khi về cảm thấy như về thôi
Em tôi ai biết nữa chừng xuân Duyên nợ trăm năm đã định phần Hương phấn giữa chừng đành gác bỏ Thuận trinh trọn đạo chỉ đơn thân Bướm ong vấn vít như đùa giỡn Hoa nguyệt dập dìu chẳng dám gần Thôi thế từ đây đành một nhẽ Nữa đường còn lại khỏi phân vân