HTML/JavaScript
Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015
BẾN BỜ SÔNG QUÊ - Hồi KÝ P1 - Quê Nhà
Chương thứ nhất - Quê Nhà
Thế là tôi đã về đến quê nhà. Bước xuống xe lòng nôn nao khó tả. Một cảm giác bồn chồn chạy qua thân thể, tâm hồn rung động nhưng cũng không kém phần ngạc nhiên bỡ ngỡ. Cũng ngã ba này, cũng khuôn viên chợ nằm ven sông có chiếc cầu đúc bắc qua trên trục đường quốc lộ 1A. Cũng đồi Đồng Bơi sừng sững bên đường còn nguyên vẹn công sự của địch thời kỳ chống thực dân Pháp mà giờ đây thay đổi lạ lùng .
Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015
BÊN BỜ SÔNG QUÊ - LƠI NGÕ
Hồi Ký
bên bờ
Sông Quê
T/G : Ngọc Dũng
Lời Ngõ
Trong bài thơ “Nhớ con sông Quê hương” của nhà thơ Tế Hanh có đoạn :
“…Chúng tôi lớn lên mỗi người một ngả
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà theo kháng chiến…”
Với tôi thì không có được diễm phúc như trong những câu mà nhà thơ Tế Hanh đã viết.
Vẫn biết quê hương tôi cũng có dòng sông trong xanh, có cả biển khơi lộng gió, bốn mùa cá mực đầy khoang. Nhưng tôi chưa hề đi biển và không hề biết gì về nghề câu kéo, thậm chí bơi lội cũng không biết nốt, nói gì đến chuyện “Kẻ sớm khuya chài lưới ở bên sông”.
Thứ Hai, 13 tháng 7, 2015
GẶP LẠI NGƯỜI XƯA
GẶP LẠI NGƯỜI XƯA
Em về thăm anh lúc thu sang
Tay nắm chặt tay quá ngỡ ngàng
Tình chiều nắng nhạt còn vương lại
Ai biết hồn ai có xốn xang ?
Anh dẫn em đi một đoạn đường
Khập khểnh hai chân tựa tơ vương
Nhẹ nhàng em bão: "-Anh cẫn thận
Níu chặt vai em kẻo té đường "
Em nói về quê em không quên
Qua sông tìm lại bóng tình quân
Dẫu biết rằng anh không còn đó
Nhìn lại lối xưa cũng đỡ buồn
Anh chép bài thơ lúc gặp nhau
Kẻ xe người bộ chốn lưng đèo
Chôn chặt bấy lâu anh mới mở
Anh đọc em nghe khúc tình sầu
Ta lại gặp nhau tuổi đã vàng
Cùng nhau ôn chuyện dưới gốc bàng
Gió thu xào xạc rung cành lá
Cành lá rung rinh rụng lá vàng
Một đoạn đường thôi một đoạn thôi
Mà hồn thanh thản dạ đầy vui
Duyên nợ không thành ta đành phận
Kết mối tâm giao cuối cuộc đời
Em về thăm anh lúc thu sang
Tay nắm chặt tay quá ngỡ ngàng
Tình chiều nắng nhạt còn vương lại
Ai biết hồn ai có xốn xang ?
Anh dẫn em đi một đoạn đường
Khập khểnh hai chân tựa tơ vương
Nhẹ nhàng em bão: "-Anh cẫn thận
Níu chặt vai em kẻo té đường "
Em nói về quê em không quên
Qua sông tìm lại bóng tình quân
Dẫu biết rằng anh không còn đó
Nhìn lại lối xưa cũng đỡ buồn
Anh chép bài thơ lúc gặp nhau
Kẻ xe người bộ chốn lưng đèo
Chôn chặt bấy lâu anh mới mở
Anh đọc em nghe khúc tình sầu
Ta lại gặp nhau tuổi đã vàng
Cùng nhau ôn chuyện dưới gốc bàng
Gió thu xào xạc rung cành lá
Cành lá rung rinh rụng lá vàng
Một đoạn đường thôi một đoạn thôi
Mà hồn thanh thản dạ đầy vui
Duyên nợ không thành ta đành phận
Kết mối tâm giao cuối cuộc đời
Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015
TA LẠI BÊN NHAU
TA LẠI BÊN NHAU
Thế là ta lại bên nhau
Năm mươi năm ấy nhiệm mầu là đây
Sông kia bến nước vơi đầy
Liễu xanh một mái tóc gầy thảm chưa?
Em như cô tấm ngày xưa
Từ trong quả thị đi ra ngoài đời
Đây rồi một miếng trầu hôi
Nhưng mà thắm mãi nghĩa đời bấy nay
Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015
CHO TA GẶP LẠI NGƯỜI XƯA
Cho ta gặp được người xưa
Cho ta tìm lại bài thơ đầu đời
Những dòng mực tím bồi hồi
Những câu lục bát nặng lời thầm yêu
Thế rồi thuyền lỡ nhịp chèo
Trăng nghiêng, bóng xế, dạt bèo, mây trôi
Em mang câu lục đi rồi ?
Để anh câu bát chơi vơi giữa dòng
Trăng lên bàng bạc lạnh lùng
Sông Ngân một dãi mịt mùng xa xăm
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)