tag:blogger.com,1999:blog-6913900547758116936.post7544413029965337213..comments2023-10-08T18:48:34.897+07:00Comments on Vui Tuổi già: HỒI KÝ ĐỜI HỌC TRÒ CỦA TÔI - P22ngocdunglyhoahttp://www.blogger.com/profile/05257543210650294618noreply@blogger.comBlogger3125tag:blogger.com,1999:blog-6913900547758116936.post-18963846960322150292014-08-14T20:19:27.669+07:002014-08-14T20:19:27.669+07:00Anh không bận mà cũng ko ốm,mà tự cho phép mình đc...Anh không bận mà cũng ko ốm,mà tự cho phép mình đc thư giản một một thời gian em ạ. Bởi ba tháng vừa qua hơi căng thẳng trí não ,phải đi đây đi đó khuây khỏa mà thôi . Thứ hai tuần này anh lại tiếp tục vào blog.Riêng chỉ có em là anh có comment cho em mà thôi .ngoài trã lời em mà anh còn xem lại chương hồi kí em nhận xét đó ST ạngocdunglyhoahttps://www.blogger.com/profile/05257543210650294618noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6913900547758116936.post-44290800693090632772014-08-14T18:13:30.934+07:002014-08-14T18:13:30.934+07:00Mấy hôm rồi bận nhiều việc quá, hôm nay em mới ghé...Mấy hôm rồi bận nhiều việc quá, hôm nay em mới ghé thăm anh đây. Mà sao độ rày anh ít ghé thăm em thế, bận việc hay yếu đau sao anh?<br />Đọc chương này em đồng cảm với anh về nỗi khổ của những người phải mang lý lịch không là bần cố nông. Tuy nhiên em lại cảm nhận được tình bạn và tình yêu thuở học trò của anh thiệt là đẹp . Đặc biệt là thấy anh lại còn làm diễn viên giỏi nữa thì càng thích thú đó nha.<br />Chúc anh khỏe vui ạNguyễn Vũ Song Thuhttps://www.blogger.com/profile/05960935204135458104noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6913900547758116936.post-50442049637047876502014-04-07T13:56:35.097+07:002014-04-07T13:56:35.097+07:00Năm học cuối qua rồi một nửa
Từng ấy ngày lần nữa ...Năm học cuối qua rồi một nửa<br />Từng ấy ngày lần nữa trong tôi<br />Con tim nhịp đập rối bời<br />Tôi ôm hình bóng một người bấy nay<br /><br />Nàng vốn cũng nơi này chuyển đến<br />Huế quê hương sinh quán của nàng<br />Theo cha nàng đến Nghệ An<br />Một nhành Huỳnh Liễu dịu dàng thông minh<br /><br />Ôm niềm nỗi mối tình sét đánh<br />Hai đôi mắt sóng sánh nhìn nhau<br />Tôi như gặp đã rất lâu<br />Nàng như thấu hiểu thẳm sâu nhiều điều<br /><br />Tôi - nàng vẫn sớm chiều đến lớp<br />Rất nhiều điều tâm hợp ý đầu<br />Nhiều khi hai đứa bên nhau<br />Trái tim giục giã nói mau đi mà<br /><br />Nàng cũng bật đèn pha mở lối<br />Quá khứ xưa tăm tối chặn lời<br />Tôi ôm hụt hẫng chơi vơi<br />Còn nàng chắc cũng đầy vơi nỗi niềm<br /><br />Đường tình mở lối duyên lại chặn<br />Bởi tôi luôn biết phận lo xa<br />Bức màn quá khứ không nhòa<br />Gia đình đơn chiếc lại xa nơi này<br /><br />Tôi thầm nhủ chờ ngày tươi sáng<br />Vẫn biết yêu vị đắng nhạt dần<br />Đêm đêm mơ giấc nồng nàn<br />Ngày nhìn thấy trước muôn vàn khó khăn<br /><br />Bâng khuâng suốt nửa năm trôi mất<br />Nàng vẫn luôn chân thật với tôi<br />Nàng như thấu hiểu lâu rồi<br />Tôi buồn an ủi tôi vui nàng cười<br /><br />Rất nhiều dịp chờ lời tôi ngỏ<br />Nhưng người luôn bỏ lỡ là tôi<br />Nhiều lần như thế qua rồi<br />Ghi vào nhật ký những lời nhói đau<br /><br />Có ai đã yêu nhau ..tự dối<br />Bởi đường đời tăm tối… hiểu tôi<br />Mong manh như hạt sương rơi<br />Ngọt ngào hạnh phúc nụ cười mãi mơ<br /><br />Giờ ngồi viết thẫn thờ nhớ lại<br />Nỗi niềm xưa tê tái lại về<br />Mối tình không một hẹn thề<br />Mà sao chất chứa bộn bề tới nay<br /><br />Mới chỉ nhớ nắm tay ngày ấy<br />Kỷ niệm xưa trỗi dậy trong tôi<br />Nàng mong tôi sẽ mở lời <br />Vậy mà sao để một đời cách xa<br /><br />Cám ơn nhé ! “món quà” ngày ấy<br />Cầu Rầm lần đầu thấy tự tin<br />Hy vọng chan chứa cuộc tình<br />Noel đêm ấy chúng mình hẹn nhau!<br /><br />Sông Nhật Lệ nay màu xanh thẳm<br />Lý Hòa giờ đẹp lắm như mơ<br />Có người đôi lúc thẫn thờ<br />Biết nhành Huỳnh Liễu bây giờ ra sao?<br />Huỳnh Phú Vanghttps://www.blogger.com/profile/01273883473714615638noreply@blogger.com