VĂN TẾ Thầy Giáo Nguyễn Duy Tịnh
Chú ơi ! Thầy kính mến của trò anh ơi..!!
Ôi !!
Lá vàng lá rụng
Vật đổi sao dời
Cuộc hồng trần trăm tuổi gữi thân
Kiếp phù sinh mấy lần thay đổi
Nhìn hương án mịt mờ hương khói
Thoáng linh bài ruột thắt gan bào
Mấy lời cạn tỏ thấp cao
Kính mong hồn chú hiểu nỗi sầu cho anh
Than ôi
Sinh ký, tử quy ai mà chẳng biết
Sống gửi nạc thác gửỉ xương tạo hóa
đề ra
Thượng thọ tám lăm chú đã đi xa
Đò tri thức bảy mươi năm không hề
ngơi nghỉ
Trời Nghệ An nắng hè như dội lửa
Tiếng ve sầu ra rả như than
Phượng cuối mùa cũng đã lụy tàn
Niên học mới đến rồi thầy ơi có nhớ
Trời vào thu sao mà nghiệt ngã
Mưa sụt sùi tiễn bước thầy đi
Đò âm dương hai ngã phân kỳ
Còn đâu nữa ngày khai trường hội ngộ
Nhớ linh xưa
Rời đất mẹ chú ra nơi xứ Nghệ
Ngụ quê người hồ thỈ đời trai
Khi đất nước còn binh biến chia hai
Làm ông giáo chèo đò đầy ắp kiến
thức
Hỡi ôi
Con nhà quan nỗi lòng háo hức
Quyết lập công tiếp bước ông cha
Dùng trí nhân xây dựng nước nhà
Công danh trồng người không nề hà
chi cả
Đất nước hòa bình gia đình nghiêng
ngả
Chiến tuyến phân tranh có tiến được
đâu
Mấy chục năm chèo đò không kể nông
sâu
Khách lên đò lần lượt đến trời âu
đất á
Gia đình gặp họa em thơ mẹ yếu
Gồng gánh nhau đi đất khách quê người
Cùng vợ trẻ trăm năm xây dựng cuộc
đời
Dù năm thắng chiến tranh gian khổ
Quên sao đươợc thành Vinh ngày đó
Nhà 12 Ngô Quyền tranh nứa cột lồ ô
Ngày như đêm vui nhộn tiếng cười đùa
Khi vợ chồng nhắc về quê hương xứ xở
Nhớ làng xã nơi chôn rau cắt rốn
Đau đáu hồn quê giọng nói tiếng cười
Va tè đi mô răng rứa eng ơi
Làng bốn xóm trong ngoài trên giữa
Luôn nhắc nhỡ ông cha mình thuở
trước
Dòng dõi Nguyễn Duy giàu có nhất làng
Năm anh em trong một gia đàng
Cây một gốc năm cành khoa bảng
Lòng đã quyết không màng chi nữa
Lái con đò tấn tới tương lai
Đến ngáy hạ cánh an toàn mới thôi
Gác chèo lên bờ trồng người vun gốc
Than ôi
Nghề bán hơi đến ngày kiệt sức
Chèo chống rồi cũng mõi gối chồn
chân
Nay đến lúc trời gọi về chốn âm phần
Vui cõi hạc ngàn thu yên nghĩ
Hỡi ôi
Anh với chú bà con đằng ngoại
Mà sao như một mẹ sinh ra
Giống từ vóc dáng sắc thái đào hoa
Học trò tưởng em, xin chào thầy ạ
Sách có câu
Tôn sư trọng đạo
Chú đi rồi anh năn nỉ cùng ai
Bán tự vi sư anh mãi nhớ đường dài
Chú đã đưa mái chèo cho anh với níu
Nay
Trò cũng như thầy già nua bạc tóc
Hưởng lộc thầy chăm sóc bấy lâu nay
Đồng quà lọ thuốc những ý thơ hay
Chú gửi về mong anh sống lâu sống
khỏe
Nhưng trời hỡi Thiên cơ bất khả
Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng
Trời đang xanh mà mù mịt bão bùng
Tình đang kết mà mây tan bèo dạt
Hỡi ôi thỏ tà ác xế
Đèn âm dươn đã lấp ló bên đồi
Trống di quan đã thúc đổ ba hồi
Biệt ly ly biêt chú ơi
Âm dương cách trở ngàn đời cách xa
Hai chung rượu nhất tâm nhị bái
Kính dâng lên mong chú nhận cho
Một là ân nghĩa thầy trò
Hai lầ huynh đệ mặn mà trước sau
Ô hô thưởng hưởng !
31- 8- 2017
31- 8- 2017
Hai chị em Hanh Dũng và con cháu
đồng bái