24 - NGÀY VỀ
Sân trường Cấp 3 Huỳnh Thúc Kháng Vinh chiều hôm nay
nhộn nhịp trở lại sau nửa tháng đợi kết quả thi tốt nghiệp .Chỗ nào cũng vậy ,túm
tụm trước bảng đen có dán các tờ thông báo kết quả kỳ thi tốt nghiệp cấp 3. Các
sĩ tử , ai cũng ra mặt phấn khởi khi thấy tên mình trong tờ yết cáo .Họ tay bắt
mặt mừng ,cười nói hả hê chúc nhau những câu tốt đẹp .Trái ngược lại ,giữa sân
trường , hoặc dọc hành lang có vài ba nhóm chụm lại với nhau thầm thì to nhỏ ,
nét mặt xem ra buồn bã ỉu sìu như bánh đa bị nước .Trong các nhóm đó không phải
ai cũng là người hỏng thi mà đa số là bạn bè đến chia buồn an ủi các thi sinh
bị rớt .Nam
sinh thi hỏng , họ chỉ đứng trầm tư , im lặng nén nỗi thất vọng vào tận trong
lòng .Còn nữ sinh thi hỏng , ngoài vẻ mặt buồn bã , thêm hai hàng mi của họ ươn
ướt , long lanh giọt lệ đọng trên khóe mắt trông rất là tội nghiệp . Đúng là “
Thi không ăn ớt mà cay ” ,nước mắt giọt ngắn giọt dài trông mà thảm hại.
Sau khi thấy tên mình ,Thanh Hà ,Huỳnh Liễu và một
số bạn trong lớp trên bảng ,tôi lui ra đứng nhìn lại phong cảnh toàn
trường một lần cuối cùng vì từ nay không có lý do gì để đến trường nữa rồi. Nỗi
vui mừng thi đậu chen lẫn nỗi buồn xa trường ,xa bạn ,xa cuộc đời ngày hai buổi
cắp sách đến trường ,khiến lòng tôi cũng bùi ngùi da diết. Còn đâu những ngày
tháng vô tư chỉ biết cặm cụi với sách đèn, với những ngày tham quan từ nhà máy
này đến lò cao nọ để bổ sung cho bài học Lý – Hóa .Còn đâu nữa những dịp nghỉ
học kỳ hay nghỉ mùa, không đi chơi các danh lam thắng cảnh thì cũng đi về thôn
quê lao động giúp H.T.X gặt lúa ,dỡ khoai vui không thể nào tả nổi . Xa rồi
trường ơi, Cô Thầy ơi ! các Bạn ơi ,Tất cả sẽ lui về dĩ vãng xa xăm mất rồi
- Anh Dũng , đã vào xem kết quả thi chưa ?
Đang triền miên bao nỗi niềm xa xót ,bỗng nghe
tiếng hỏi tôi giật mình quay lại :
- Liễu à ! Mình xem rồi .Chúc mừng Liễu .
Nàng phấn khởi reo lên :
- Đậu rồi hả anh , vào xem lại đi .
Tôi theo Liễu đến bảng thông báo ,chỉ cho nàng thấy
cột báo danh có tên của nàng .Một lát sau Liễu bước ra nói với tôi :
- Thế là bắt đầu từ ngày mai chúng ta tiếp tục ôn
thi chuẩn bị cho kỳ thi đại học anh nhỉ .
- Ờ còn một đợt “ Cá chép hóa rồng ” nữa .Không biết
ra sao , học tài thi phận , sẽ có kẻ khóc người cười Liễu ạ .
Vói niềm vui đang tràn trề hy vọng biểu hiện trên
nét mặt ,Liễu nhẹ nhàng kéo tay tôi đi ra cổng mà nói :
- Đừng bi quan, chả nhẽ cuộc đời cứ lặp đi lặp lại
mãi một điệp khúc hay sao ? Sông có khúc người có lúc chớ anh .
- Biết vậy ,nhưng mà “ cái đó ” còn lâu mới thay đổi
.Mình nói vậy thôi ,mình không buồn đâu Liễu ạ .Trước mắt chúng ta có nhiều con
đường để mà đi .Mình chỉ biết rằng hôm nay mình đã có vốn kiến thức trong
đầu rồi , còn sau đó cuộc đời ra sao thì do sự vận dụng của mình sao đó cho phù
hợp hoàn cảnh nữa mà thôi . Mười năm miệt mài đèn sách , có cái bằng tú tài
cũng đủ cho người ta bươn chải với đời .Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện, về đến
nhà Liễu lúc nào không biết.Liễu nói với tôi :
- Tối nay ta đi chơi đâu đó , anh ? Nghĩ ngơi ít hôm
rồi tiếp tục ôn thi là vừa .
- Mình chẳng muốn nhưng mà Liễu yêu cầu thì mình đi
vậy .
- Nhớ anh nha , Liễu đợi anh đó .
Tôi chia tay Liễu ngay trước cổng rồi thông thả bước
về nhà . Thực ra kỳ thi Đ.H đối với tôi không có gì là sốt sắng cả . Đậu cũng
tốt không đậu cũng được .Vì kỳ thi này nó phụ thuộc nhiều yếu tố chứ đâu phải
là do học lực .Nào là lý lịch xấu tốt ,nào là ưu tiên này ưu đãi nọ , rồi thì
con ông cháu cha theo kiều : “ Con vua thì lại làm vua ” đời nào chẳng có
….Có cái bằng tốt nghiệp là được rồi , khối người thi trật lên trượt xuống ba lần
bảy lượt đó thôi .Tôi nghĩ ,hôm nay ta nên đi chơi với Liễu một buổi cuối cùng
.Trước hết là để san sẻ niềm vui mà mấy lâu nay hai đứa đã từng giao hẹn thi
đua , sau đó thì tùy cơ mà tâm sự một lần cuối cùng cho phải đạo bạn bè mấy lâu
nay tới lui mật thiết thân tình.Vì từ nay cho đến ngày thi Đ.H là phải ôn thi,
mà lại thi hai trường khác biệt, tôi Đ.H.S.P.Vinh, Liễu Đ.H.B.K Hà Nội không
thể gặp nhau được nữa. Rồi sau khi thi xong là tôi về quê chứ không ở lại chờ
kết quả, vì có gì đã có chú Tịnh theo dõi .
Tối đó ăn cơm xong tôi đi vội xuống nhà Liều, đưa
nàng ra khỏi cổng tôi hỏi :
- Bây giờ mình đi đâu Liễu nhỉ ?
Nàng đáp :
- Tùy anh, đi đâu cũng được .
- Ta ra vườn hoa bưu điện nhé ?
Nàng đồng tình vui vẻ :
- Đúng đấy anh ạ. Nơi mà chúng
mình ăn kẹo lạc, uống nước chè xanh nói chuyện thơ văn đó .
Nàng bận áo trắng cộc tay, cổ
lá sen màu xanh da trời phủ lấy bờ vai khá đẹp. Hai đuôi tóc được đánh cẩn thận
chạy dài trước ngực trông rất dễ thương quyến rũ, toát ra một nét trinh nguyên
lạ thường. Sắp đến vườn hoa nàng bảo :
- Đến chiếc ghế mà mình ngồi
trước đây anh nhé .
- Ừ mình cũng định thế , bao
nhiêu kĩ niệm vui buồn bắt đầu từ đó mà ra. Liễu còn nhớ chiếc ghế đá
ngày đó nó nằm ở đâu không ?
- Có chớ, làm sao mà quên được.
Nó nằm bên chậu hoa giấy màu hồng cánh sen , đặt cạnh lối đi bên trái đường lên
tam cấp vào phòng đọc sách đấy mà .
Tôi không ngờ nàng nhớ kĩ như
vậy. Chứng tỏ nàng không thờ ơ coi thường, nâng niu giữ kín tình cảm của tôi
đối với nàng. Tôi khen :
- Liễu nhớ giỏi đó .
- Anh coi thường Liễu quá ha.
Nhưng mà không biết bây giờ còn nằm nguyên chỗ cũ nữa hay không , hay là ..
- Hay là người ta chuyển nó đi
chứ gì. Có thể lắm, nhà cửa người ta còn dời đi nữa là cái ghế .
Liễu im lặng thả từng
bước một bên tôi tỏ vẻ nuối tiếc :
- Thế thì tiếc quá .
- Có gì mà tiếc .Không có cái
này thì ta ngồi cái khác ,đâu cũng vậy mà .
Liễu cự lại :
- Biết vậy , thế còn gì là
kỉ niêm , là kỉ vật , là..
Đến bên ni đường nhìn qua vườn
hoa tôi níu tay nàng đứng lại, chỉ cho nàng thấy :
- Thấy chưa ,ghế vẫn còn đó
nhưng đã có người ngồi rồi Liễu ạ? Mà sao hôm nay người ta đi chơi vườn hoa
đông thế nhỉ ?Ghế nào cũng có người .
- Sui sẻo quá.Anh quên hôm nay
là ngày thứ bảy à. Hay ta ngồi bệt xuống cỏ cũng được ?
Tôi cũng cảm thấy tiếc cho ý
định không thành, chợt nghĩ trong đầu. Phải chăng “Sao đổi ngôi ” ? Có thể lắm,
trong dân gian cũng thường xẩy ra những điều tương tự như vậy. Tôi nói nhỏ với
Liễu :
- Đành vậy , biết làm thế nào
bây giờ ?
Đêm mùa hè trời ngưng gió, nóng
nực khó chịu.Giờ này vườn hoa nào cũng đầy người không phải chỉ có ở đây.Định
dắt Liễu qua đường thì nàng gạt tay nói vội với tôi :
- Khoan đã, anh đợi Liễu một tí
.
Nói chưa dứt lời nàng đã chạy
lại mấy hàng quán nằm sâu trong hẻm. Một hồi lâu nàng quay lại trong tay cầm
một gói to và mấy tờ giấy báo.Tôi hỏi nàng :
- Liễu mua gì thế ?
Nàng không trả lời ngay mà giục
tôi :
- Thôi ta qua đường đi
anh , bí mật chốc nữa sẽ nói .
Loanh quanh một hồi
tìm không ra ghế tôi đưa Liễu đến một gốc si kiểu Bonsai ở giữa vườn hoa bảo
nàng :
- Đây ,tuy không có ghế có
hoa nhưng mà lại có si.Cây si sẽ là nhân chứng cuối cùng Liễu nhỉ ?
Nghe câu nói bóng bẩy của tôi
nàng cười :
- Anh khéo chọn quá nhỉ .
Trên thảm cỏ êm,
Liễu trải báo đặt gói quà ra nói :
- Hôm nay ta liên
hoan mừng kỳ thi tốt nghiệp thành công tốt đẹp. Trong tiểu thuyết “ Tắt
lửa lòng ”, Lan mang đậu cho Điệp nấu chè ,cầu mong cho Điệp thi đậu .Còn mình
thi đậu rồi thì ta cũng nên có gì đó gọi là liên hoan thắng lợi anh nhỉ .Bây
giờ đố anh đây là quà gì nào ?
Tôi trả lời :
- Thì kẹo hoặc bánh
chứ gì ?
Nàng vừa mở vừa nói
:
- Mới đúng có một
nữa thôi nha , tạm được .Đây là kẹo lạc , ở trong Huế quê Liễu gọi là kẹo đậu
phụng .Mà ở đây gọi là kẹo lạc . Hai địa phương gọi hai kiểu nhưng hôm nay cách
nào cũng có ý nghĩa cả .Lạc là vui , đậu phụng là đậu …là vui thi đậu anh nhỉ ?
- Biết vậy
,nhưng khi hồi không qua đây mà mua của mấy bà bán rong cũng được ,Liễu chạy đi
mua ở bên kia làm gì cho mệt .
Liễu đưa cho tôi
một thanh kẹo vừa cười vừa giải thích :
- Mời anh , anh
không biết à ? Bây giờ kẹo lạc bán rong làm gì có lạc hoàn toàn mà ngô rang
phần nhiều .Anh không nghe cấm bán kẹo lạc à ? Khẩu hiệu đề ăn lạc là ăn gang
,ăn thép . Ai dám làm mà bán , bắt được là tịch thu đấy .Nên Liễu phải vào tận
nhà mà mua chui đấy .
- Mình có nghe ,tưởng là đâu
cũng vậy .Không ngờ cũng có cách luồn lách Liễu nhỉ ?
- Ăn đi anh , nam thực như hổ
mà .À sao anh Dũng không hút thuốc nhỉ ?
- Cũng muốn hút ,nhưng đang còn
đi học làm gì có tiền mà hút.
- Ờ …Liễu thấy đàn ông hút
thuốc trông ra dáng lắm , phong độ nữa
.Hút cũng được mà không hút cũng tốt .Miễn là sống cho đàng hoàng lịch sự là
được, cốt cách ở bên trong cần gì sự trau chuốt bên ngoài có phải không
anh ?
Phải nói sự nhìn nhận đánh giá
tư cách con người của nàng không đến nổi .Tôi chỉ biết gật đầu không phải thêm
bớt hay bình luận gì nữa. Nàng bất chợt hỏi tôi :
- Thế thi xong Đ.H anh định hôm
nào về quê ?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc mới trả
lời :
- Có lẽ .. có lẽ sau thi
vài ba hôm ?
- Khi nào về phải cho Liễu biết
đó nghe .
Tôi im
lặng không nói ,vì thực ra thâm tâm tôi dự định là không cho nàng biết ngày về
của tôi.Tôi sợ cuộc chia ly lần này làm cho tôi không đủ sức chịu đựng. Bao
nhiêu lần tôi định kiếm lý do để kéo giản tình cảm éo le này, nhưng mà đâu có
được . Tôi gợi ý với Liễu:
- Mình hỏi thật với Liễu . Liễu
cũng đừng cho mình tò mò nha. Nhiều lần mình lên văn phòng nhà trường lấy tạp
chí nghiên cứu văn học thấy Liễu hay có thư ở L.X gửi về , Chắc là thư người
yêu có phải không ?
Thấy nàng im lặng tôi nói tiếp
:
- Nếu khó
trả lời thì thôi . Không sao đâu , mình thành thật xin lỗi .
- Anh không hỏi thì thôi
mà đã hỏi thì Liễu trả lời cho anh biết , còn tin hay không tin thì tùy anh .
Đúng là tháng nào Liễu cũng có thư bên Nga gửi về thật . Đó là thư của các anh
khóa trước quen hồi học cấp hai .Tất nhiên những lá thư đó ngoài lời hỏi thăm
sức khỏe trên tinh thần bạn bè , cũng có những lá thư muốn đặt quan hệ
yêu đương .Nhưng mà Liễu không chấp nhận vì đang còn lo học, nhất là Liễu đã
chậm mất một năm rồi .Liễu muốn thi xong Đ.H, ổn định con đường đi của mình
,rồi sau đó tính chuyện đó cũng không muộn .Đường còn dài mà anh .
Liễu nói như phán đoán
của tôi .Không biết bụng nàng có như lời nàng nói hay không ? Tôi hỏi thêm :
- Thế thi xong Đ.H rồi ,Liễu
xây đắp cho ước mơ của mình chứ? Ba bốn năm nữa Liễu sẽ có trong tay bằng cử
nhân kinh tế . Biết đâu còn đi nước ngoài tu nghiệp cũng nên ,lên tiến sĩ ,thạc
sĩ là cái chắc .Lúc đó tiền đồ của Liễu rạng rỡ vô cùng .-Tôi dừng lại nói như
tự thú - Còn mình tốt số thì cũng chỉ là ông giáo quèn , người lái đò đưa khách
sang sông một nơi cùng cốc hẻo lánh nào đó . Không biết lúc đó có ai ngó ngàng
đến mình nữa hay không ?
Liễu đấm vai tôi rồi vùng đứng
dậy như ngồi nhằm ổ kiến lửa nói xối xả:
- Này , cấm anh không được nói
như thế nghe chưa .Liễu giận bỏ về đó .
Tôi hoảng hốt :
- Chết, xin lỗi Liễu
. Mình thử lòng một tý cho vui thôi mà . Hôm nay mới thấy Liễu bực
mình đó . Nào, ngồi xuống kẻo mất đi cái vẻ “Lơ thơ tơ liễu buông mành . Con
oanh học nói trên cành líu lo ” thì uổng quá . Bỏ về ai ăn kẹo cho hết đây trời
?
Nàng phụng phịu ngồi xuống :
- Mặc kệ . Tại anh chứ bộ . Nói
nh..ư , chọc tức …Ai chịu nổi .
- Thôi xúy xóa , ăn kẹo đi này.
Gớm sắp chia tay rồi mà mặt sa mày sỉa thì khó coi đó nghe .
- Liễu ghét nhất là nói bóng
nói gió . Có rứa làm cho anh…
- Bỏ thói quen chứ gì ? Dễ ợt
như ăn kẹo lạc này thôi .
Tôi nhét một mẩu kẹo lạc vào
miệng Liễu , nàng cắn lấy ngón tay, tôi hét lên :
- Ái chà . Đau ,đau .
Nàng mở miệng cười to khoái chí
vì đã trả thù được tôi .
Hai đứa lại tiếp tục ăn kẹo ,
tôi kiếm chuyện pha trò .
- Này , sao Liễu hay bày cặp
đôi mình với cô Đào thế ?
- Thì anh hay nhắc người ta ,
Liễu mới nói chứ .
- Ôi trời,
người ta nói Đào béo như Rulô mà nói là nhắc, chết thật.
Nàng cười :
- Gì nữa ?
Không khí vui vẻ trở lại bình
thường mãi cho đến khi có người bán nước đi qua , chúng tôi liền uống rồi đứng
dậy ra về .
Đưa nàng về tận nhà tôi nói :
-Thôi Liễu vào nghỉ . Khuya rồi
mình cũng về đây . Hẹn gặp lại sau ngày thi Đ.H.
- Nhớ là khi nào về quê cho
Liễu biết , anh hay tảng lơ lắm đó .
Thi xong Đ.H tôi cảm thấy nhẹ
nhàng trong người như trút được gánh nặng trên vai . Bao giờ cũng vậy , làm bài
xong là tôi không có một cảm giác lo lắng bài làm của mình .Và đậu hay không
cũng không có gì để tâm lo lắng nữa . Định bụng chiều mai đi mua vé ,
buổi tối đi thăm một số bạn bè , ghé Liễu nói vài lời tạm biệt là trọn vẹn
trước lúc chia tay .
Đi loanh quanh mấy nhà bạn trai
trước , tạt vào cư xá thăm Thanh Hà đến gần mười giờ đêm mới về được nhà
Liễu . Sở dĩ như vậy vì muốn trong giờ phút chót được lưu lại nhà Liễu lâu hơn
. Nhưng vào nhà thấy chẳng có ai . Cả nhà đi đâu mà cửa bỏ không thế này ? Hai
đứa em nàng đi đâu biệt cũng không thấy nữa . Định đi qua dãy nhà bên kia để
hỏi thì thấy hai em của Liễu chạy về , tôi liền hỏi :
- Các em đi đâu về mà bỏ nhà
không thế này ?
- Tụi em ngồi chơi nhà bên kia
, thấy anh bọn em chạy về đấy chứ. Anh vào nhà đã .
Tôi đi theo các em vào nhà ,
hỏi ngay :
- Thế chị Liễu đi đâu ?
- Các em không biết , chị đi
hơn một tiếng đồng hồ rồi .
- Thế chị không bảo đi đâu à ?
- Dạ không ?
Ngồi đợi hơn nữa tiếng , thấy
đã khuya tôi nói với các em :
- Thôi anh về , chốc nữa chị về
các em nói có anh Dũng xuống chơi. Mai anh về quê rồi , các em ở lại mạnh khỏe
. Nhớ nói với chị cho anh nhé .
- Mai anh về à ? Không chừng
chị lên anh đó ?
- Chắc không lên đâu , mấy khi
chị lên anh một mình .
Bắt tay mấy đứa bé tôi ra về,
lòng nặng trĩu nỗi buồn vì không gặp được nàng. Ngày mai mình về mà không gặp
được Liễu , chắc nàng giận và trách lắm đây .
Phố xá đã ít người qua lại .
Thỉnh thoảng có mấy người bán hàng ăn cần mẫn trong tiếng rao đêm . Thường
khi đi học về , tôi đi bên phải theo luật đi đường. Nhưng hôm nay tôi đi về bên
trái vì phải tránh ánh sáng chói chang mấy bóng đèn cao áp trước cửa rạp hát Lam
Hồng . Đang lửng thửng đi ngang cổng rạp, tự nhiên tôi thấy bóng một người con
gái đang dựa vào trụ cổng , một tay vắt ngang ôm bụng làm bệ tỳ cho tay kia
chống đứng , đưa ngón tay vào môi như chiều đang suy nghĩ , sốt ruột đợi chờ ai
.
Tôi dừng lại khuất sau một gốc
cây sấu , định thần nhìn cho thật kỷ thì ra không ai khác , chính là Liễu .Tại
sao bây giờ nàng đứng ở đây nhỉ ? Đứng làm gì ? Đợi ai chăng ? Có thể là
… người yêu của nàng đi xem hát ? Đi sao nàng không đi ? Bao câu hỏi hiện
ra không sao giải đáp nổi .Phải rồi , chỉ có đợi người yêu nàng mới có tư cách
đứng chờ vẻ sốt ruột như vậy ,nhất là đêm đã khuya, vắng vẻ thế này không đợi
người yêu thì đợi ai? Trời ơi làm sao mà hiểu nổi.
Sẵn bấy lâu nay đã có ý định
lảng tránh nay thấy nàng như vậy, lòng tự ái tự dưng trồi lên và niềm tin tự
dưng biến mất nên tôi quyết định không gặp nàng nữa , lặng lẽ tiếp tục đi về
.Vừa mới bước vào nhà đã nghe thím Mai nói :
- Anh Dũng ơi ! Khi nảy có cô
nào đến tìm anh đó .
Tôi giật mình hỏi :
- Ai ? Thím không biết ai à ?
- Không, cô ấy hỏi anh đi đâu
tôi nói chắc anh đi xem ca kịch dưới rạp Lam Hồng .
Tôi hoảng lên :
- Trời ơi, làm sao bây giờ? Tôi
nghĩ sai cho nàng rồi. Rạp hát đã tan tầm còn đâu nữa, chắc nàng cũng đã về
nhà.Tôi vô cùng bối rối và ân hận. Không kịp nữa rồi Liễu ơi.Tất cả là vì tôi.
Nếu như tôi không có ý nghĩ tự ái đó thì đâu xẩy ra chuyện này.Làm sao bây giờ,
khuya quá rồi. Cuối cùng tôi tự vấn an mình: Dù sao thì mình cũng đã đến nhà
nàng. Chắc nàng không trách mà vì do thông tin của thím Mai không chính sác mà
nàng tha thứ cho tôi. Chỉ tội… Thôi thì mai ta cứ về quê rồi sau đó
gửi thư ra kể cho nàng rõ, biết làm sao bây giờ .
Đêm nay là đêm cuối cùng ở
thành Vinh. Hai năm vui buồn nơi đất khách, chan chứa bao ân tình sâu sắc lắng
động trong tim . Nhà trường, thầy cô và bạn bè tuy chỉ có hai năm nhưng tràn
đầy nhung nhớ yêu thương. Là người con đất Quảng ngay từ những ngày đầu tiên
vào học đã có nhiều cảm tình tốt đẹp với các bạn Nghệ An. Các bạn đã làm cho
tôi có nghị lực trong học tập , làm cho tôi vượt qua những hụt hẫng trong trình
độ để đi đến có cái bằng tú tài trong tay một cách vẻ vang đầy khích lệ .Tôi vô
cùng cảm ơn các thầy cô đã cho tôi những kiến thức học tập dù mai đây không
ngồi được ghế giảng đường Đ.H thì những kiến thức đó cũng giúp cho tôi trong
cuộc sống thường ngày. Dù không được làm thầy giáo trồng người cho đất nước và
xã hội thì cũng noi gương các thầy cô làm tấm gương sáng không vẩn đục trong
cuộc sống , nguyện làm một hạt cát sạch trên sa mạc, nguyện làm một hạt muối
giữa biển Đại dương .
Không có sự cố hết chỗ nghỉ trọ
ở bến xe năm ấy thì tôi đâu có tiếp tục con đường học vấn .Không có chú Tịnh mở
đường chỉ lối thì làm sao tôi có trong tay học vị tú tài .Ôi tất cả , tất cả là
nguyên nhân cho tôi trở thành con người hữu dụng dù nó hôm nay chỉ là một công
dân bình thường , một hạt cát bình thường .
Trước hết tôi phải thành tâm
ghi nhận và biết ơn sự chăm sóc nuôi dưỡng của cha mẹ anh chị dồn lại cho đứa
con trai út như tôi đâu phải là thanh nhàn, thuận buồm xuôi gió mà phải đánh
đổi máu xương oan khiên bức tử. Phải vượt qua bão đời chông chênh nghiệt ngã
tưởng chừng chìm nghỉm tận đáy biển sâu .Phải chịu mọi nhục hình cay đắng của
số phận, vượt lên từ tận cùng của cuộc đời để dành sự sống cho bản thân má tôi,
chị tôi, để nuôi con, nuôi em ăn học nên người.
Biết lấy gì để tạ ơn công cha
nghĩa mẹ sinh thành, tạ ơn sự chăm sóc nuôi dưỡng của các thành viên trong gia
đình ,của bà con ruột thịt. Không có gì để trã ơn xứng đáng cả, chỉ có cách
sống làm sao cho đúng nghĩa làm người, không để đời khinh rẻ coi thường, đừng
làm một điều gì sai trái mà ảnh hưởng đến gia phong của một gia đình nho học
nền nã từ trước đến nay, của Ông Cha để lại.
Lò mì bên
kia đường đã nghe tiếng ồn ào của khách đến lấy hàng về bán. Xa xa tiếng chuông
chùa Sư nữ vọng về báo tin đã năm giờ sáng. Suốt một đêm chập chờn không ngủ,
tôi uể oải giật mình ngồi dậy vội vàng rửa mặt đánh răng, coi lại hành lý xốc
ba lô lên vai chào cả nhà lên đường một cách vội vàng vì sáu giờ xe rời bến.
Tôi cắm cúi đi trong ánh sáng
tờ mờ , trên đường cũng nhiều người vội vã về hướng bến xe như tôi . Hương hoa
Ngọc Lan quen thuộc ngày nào vẫn tỏa hương dìu dịu từ khuôn viên của một ngôi
chùa bên đường. Một mùi hương quen thuộc mỗi một buổi sáng tôi cắp sách đến
trường khiến hồn tôi chơi vơi , lòng tôi se lại vì từ nay tôi không được ngửi
hương vị thánh thiện ấy nữa rồi , cũng như tôi không còn thấy bao khuôn mặt
những người tôi quen biết yêu thương mấy lâu nay .
Khi tôi mới đến Nghệ An ba lô
nhẹ tuyếch , chỉ tòng tèng vài ba bộ áo quần và một số tư trang cần thiết hàng
ngày .Nay ngày về nặng trĩu trên vai . Vẫn áo quần bình thường giản dị ,vẫn vài
ba vật dụng tư trang hàng ngày .Còn lại toàn là sách vở học hành , tạp
chí nghiên cứu khoa học xã hội ,văn học mà tôi đặt mua hàng tháng mấy lâu nay
.Tôi rất tin tài sản này nó không vô dụng cho bản thân. Nó sẽ là chìa khóa cho
tôi trong cuộc sống , trong lập nghiệp nay mai
Xốc lại ba lô , lòng phấn chấn
rảo bước cho kịp giờ xe chạy . Ra đi cách đây hai năm cho đến lúc về hôm nay vẫn
một thân một mình không ai tiễn đưa đưa tiễn .Có khác chăng là người tôi khôn
lớn chững chạc hẳn lên , đầu óc tôi minh mẫn và hiểu rộng hơn nhiều ,cuối cùng
không có gì để phải ân hận xót xa cho sáu năm học tập xa nhà .
Vừa đến bến tìm ra xe về Quảng
Bình chợt nhớ đến Huỳnh Liễu vì trước mắt tôi là cảnh chia tay của một đôi trai
gái .Họ đứng bên nhau đầy âu yếm ,tay nắm chặt tay không muốn chia rời . Người
con gái hai mắt đỏ hoe nghiêng đầu dấu niềm xúc động , Anh con trai tay vịn bờ
vai của nàng nhằm mong chia sẻ , động viên bạn gái trước lúc lên đường .
Không hiểu đêm qua Liễu có thao
thức không ngủ như tôi không ? Nàng có trách tôi vì sao không cho nàng
biết trước , để xẩy ra nông nổi này ,để rồi không chia tay ,không đưa tiễn ,
không một lời chúc tụng sau một năm gần gũi bên nhau .Rõ là “ …Phút gần gũi
nhau mất rồi , tạ từ là hết người ơi … …Kỷ niệm mình xin nhớ mãi . Người xưa
biết đâu mà tìm … ”
Lơ xe đã kiểm tra hành khách .
tài xế đã ngồi ngay ngắn trước vòng tay lái , quay lại phía sau hỏi lớn :
- Có ai chưa lên xe nữa không ?
Cả xe đồng loạt trả lời :
- Chạy đi bác tài ơi ! Nóng lắm
.
Xe từ từ chuyển bánh rời khỏi
bến , tôi đưa mắt nhìn lại bến xe lần cuối. Bỗng ai như Liễu hớt hải đạp xe
trườn tới , đăm đăm nhìn lên xe nét mặt bơ phờ như người ốm dậy .Tôi đưa đầu ra
khỏi khuôn cửa giơ tay gọi lớn :
- Liễu ơi ! Liễu ơi đây này !
Nghe tiêng gọi nàng ngước mắt
nhìn tôi , rồi vất xe đạp xuống đường , chạy theo sát thành xe ,chới với đưa
tay cho tôi bắt. Nhưng mà xe đã sang số , nhanh dần ,nhanh dần không sao níu
được đành phải đưa tay vẫy vẫy mà thôi .Lòng tôi chưng hửng , có cái gì đó
nghẹn ngào , đăng đắng trong cổ họng . Một nỗi cay đắng tột cùng
.
Mười năm đèn sách không bằng phẳng
Trả lờiXóaNhưng hôm nay chắc chắn cập bờ
Tấm bằng khao khát đợi chờ
Một con đường mới bây giờ mở ra
Ngày đến trường cũng là lần cuối
Nhìn tên mình với Liễu rồi Hà
Bạn bè cùng lớp…bước ra
Ngắm nhìn trường lớp mai xa thật rồi
Hai năm học trường Huỳnh Thúc Kháng
Thời gian trôi…chớp nhoáng qua mau
Từ khi học những chữ đầu
Trong vòng dâu bể khổ đau bao lần
Đâu đây ngả rẽ lần lớp bốn
Khi trải qua khốn đốn cả nhà
Bốn năm Đồng Hới… lại xa
Thành Vinh bến đậu để ta thành người
Quay nhìn lại một thời cắp sách
Qua hết rồi thử thách thấp cao
Tủi hờn cay đắng ngọt ngào
Thêm nhiều người mến giúp bao nhiêu điều
Tấm bằng kết quả nhiều mỹ mãn
Đường học hành viên mãn thật rồi
Phượng hồng vẫy cánh cười tươi
Ve ngân khúc hát tặng người sắp xa
Bên Huỳnh Liễu đường về chung bước
Hai đứa tôi ao ước những gì
Phía trước điểm đến khác đi
Hai trường đại học chọn thi không cùng
Giờ thi đậu hãy mừng trước đã
Bạn mở lời thấu cả tim tôi
Tối nay hẹn nhé một nơi
Công viên sánh bước bên người tâm giao
Phải tìm nhé ghế nào ngày cũ
Nơi lần đầu gặp gỡ nên quen
Nhớ cây bông giấy hồng sen
Nghe ra nàng đã chẳng quên chút nào
Thanh kẹo lạc ngọt ngào của Liễu
Đưa chúng tôi thấu hiểu lòng nhau
Nàng luôn chờ đợi một câu…
Tôi bâng quơ chuyện để đau lòng nàng
Ngày tạm biệt cuối cùng cũng đến
Tôi âm thầm ra bến hẹn xe
Rồi đi tạm biệt bạn bè
Nhủ… ghé Liễu trước khi về được lâu
Trời chẳng thấu..kẻ sau người trước
Rời nhà Liễu chẳng được gặp nàng
Thẫn thờ…ôm nỗi bẽ bàng
Ngược đường vẫn thấy dáng nàng đợi ai…
Nàng ngược lại- gửi lời tới rạp
Thiết tha rằng mong gặp được tôi
Nghe thím Mai nói chuyển lời
Tôi như chết đứng thấy trời nổi giông
Đêm hè ngỡ giữa đông gió lạnh
Năm canh dài canh cánh trong tôi
Sáng mai tôi phải về rồi
Hôm nay hai đứa chưa lời chia tay
Còn phía Liễu đêm nay sao nhỉ
Không biết rằng nàng nghĩ gì đây
Khi về nghe nói tối nay
Tôi sang tạm biệt để ngày mai đi
Cứ thơ thẩn trong khi bối rối
Nghĩ những lời nàng nói động viên
Sông có khúc –Trời sẽ yên
Mình thân cá vượt vũ môn vẫn còn
Nghe tôi đến …héo hon có lẽ
Trái tim nàng chắc sẽ rất đau
Thôi thì biết trách trời cao
Không cho duyên phận lẽ nào phải xa
Một mình bước lên xe vẫn ngóng
Chờ đợi mong bóng dáng một người
Ôm bao kỷ niệm buồn vui
Mang theo cả ánh mắt người thầm yêu
Xe lăn bánh hết điều hy vọng
Thầm hẹn rằng nhanh chóng trở ra
Chợt nhìn trong khói xe mờ
Liễu đang hớt hải bơ phờ chạy theo
Thế là hết… nhổ neo rời bến
Thuyền tình tôi lỗi hẹn không phai
Trải qua nhiều tháng năm dài
Trong tôi vẫn nhớ dáng người bạn xưa
Khi trước, anh gửi mail Hồi kí này cho em, em đã đọc xuôi( Từ đầu tới cuối). Chừ em lại đọc ngược nè anh. Hôm nay đọc hai chương:( 25 và 24) thấy chương nào anh viết cũng hay. Tuy nhiên đọc chương này em thấy anh là người đa nghi lắm đó nha. Đáng trách khi anh không đến gặp chị Liễu ở cửa rạp hát nhưng lại đáng trách hơn là tại sao sau đó, anh không viết thư cho chị Liễu? Nhưng suy cho cùng thì hình như giữa hai người có duyên mà không có phận thì phải
Trả lờiXóaĐúng như vậy ẹm
Trả lờiXóaYêu thì yêu say đắm nhưng cứ sợ .... nhất là khi mình ko đậu đại học .Bản thân vốn nhát gan mà khi có cơ hội thì cũng lấy đó làm lý do rút lui
Song ngày về hầu như đã ấn định cho số phận ,nhất là khi về quê lại chiến tranh xẩy ra ....cộng thêm anh là thằng con trai duy nhất trong gia đình ...thế là đành vậy
Tóm lại do duyên phận mà thôi Vì vậy ân hận ,thương nhớ nàng mới có hồi kết như vậy đó em ạ