HTML/JavaScript



NgocDungLyhoa chân thành cảm ơn các bạn ghé thăm

Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

HỒI KÝ ĐỜI HỌC TRÒ - THƠ - TOÀN TẬP


                     Tác Gỉa Huỳnh Xuân Sơn

Toàn thể tập Hồi Ký Đời Học Trò chuyển thể gồm 2014 câu Song Thất Lục Bát. Ứng với năm c
huyển thể 2014. Đồng thời kỷ niệm Sinh nhật 72 tuổi của tác giả Hồ Ngọc Dũng.( 2014 năm viết - 1942 năm sinh = 72 số tuổi.)
Huỳnh Xuân Sơn kính tặng tác giả với những ý nghĩa như trên...
Toàn bộ tập hồi ký bằng thơ được chuyển thể từ văn xuôi của tác giả HND ra thơ STLB trong vòng 10 ngày( 01 - 10 /04/2014) sau một thời gian chỉnh sửa, nay xin ra mắt bạn đọc. Xuân Sơn chân thành cảm ơn sự động viên và những góp ý từ bạn đọc trong suốt ba tháng đăng tải trên trang mạng!



                Đời Học Trò Của Tôi
              HỒI KÝ THƠ TOÀN TẬP



            Do Xuân Sơn Hội viên Thi Đàn VN chuyển thể
         từ văn xuôi tác phẩm cùng tên của Hồ Ngọc Dũng
                      Lý Hòa Bố Trạch Quảng Bình



Hồi Ký Đời Học Trò- Niềm Vui Ngắn Chẳng Tày Gang P1
Bàng thay lá bảy mươi mùa chẵn
Vẫn hiên ngang thẳng thắn góc sân
Bàng ơi !qua những mùa xuân
Cội già chứng kiến bao lần buồn vui !

Còn tôi !cũng bảy mươi mùa lá 5
Mong một lần bạn ghé qua đây
Bồng bềnh mái tuyết sương bay
Rút từng sợi thả đắng cay ngọt bùi

Chắt chiu mấy giọt đời gửi lại
Đau thắt lòng xa ngái ngược về 10
Má Ba kết nghĩa phu thê
Sinh anh sinh chị liền kề út tôi

Quãng hạnh phúc dòng đời rất ngắn
Tuổi mười hai may mắn êm trôi
Cùng năm đất nước chia đôi 15
Giene hiệp định ký rồi mừng vui

Cả miền Bắc dậy trời ca hát
Cổ động hò reo bất kể khuya
Nhiều hôm gần sáng mới về
Tôi cùng chị với bạn bè tham gia 20

Nhiều đêm thức bộn bề suy nghĩ
Với má Ba thủ thỉ mấy lời
Đi vào Huế gọi con thôi
Hòa bình cả nước chắc thời còn lâu

Xe quân đội nối nhau rầm rộ 25
Xuôi vào Nam theo lộ má vô
Thuận tình Ba vốn ước mơ
Một đêm má nói.Bấy giờ anh thưa

Cháu còn nhỏ dại chưa đi được
Chờ tháng sau cứng cáp con về 3O
Má cùng hàng xóm hồi quê
Mười ngày gian khổ không hề nghỉ ngơi

Người có học! Ba tôi nhạy bén
Đọc báo nghe đài đến ngóng trông
Làm sao tồn tại xuôi dòng 35
Ngày đêm canh cánh trong lòng mưu sinh

Lúc nhà nước hòa bình chưa đến
Suốt những năm “Kháng chiến chín năm”
Cũng thuê thuyền ‘nôốc’ của dân
Nhà nhà chung sức góp phần làm nên! 40

Ba tính toán ngày đêm gom góp
Đóng chiếc thuyền kết hợp bán mua
Má thì lo lắng (không thừa)
Sợ rằng Chính Phủ bây giờ không thuê

Ba tôi vẫn mải mê phân tích 45
Cuối cùng rồi cũng định đoạt xong
Tháng ba năm ấy trời hồng
Chiếc ghe xuống biển vượt dòng nước xanh

Người tính kỹ tâm thành lòng sáng
Chuyến hải trình một tháng mộng tan 50
Tháng tư một chín năm lăm (1955)
Chiếc ghe chính thức không còn của Ba

Cũng từ đấy cảnh nhà tan nát
Đồng vợ chồng chẳng tát được gì
Phu Thê Phụ Tử phân ly 55
Những ngày phía trước còn gì nữa đây???

Hồi Ký Đời Học Trò - Một Mình Giữa Rừng Bồng Lai- p2
1-Bước Đường Tìm Chị
Quảng Bình nắng tháng năm đổ lửa
Gió nam Lào bụng chứa nóng thiêu
Má con đơn chiếc liêu xiêu
Ra sân nằm chõng ước nhiều bình yên 60

Bức màn tối trời đêm thả xuống
Nghe gọi tên.Má cuống cả chân
Tôi chưa kịp hiểu nguyên nhân
- Má đi trấn áp vài lần mới quen!

Bốn bề vắng ngủ liền sao được 65
Thin thít nằm nghĩ ngược nghĩ xuôi
Thình lình một bóng than ôi!
Từ đâu len lỏi để rồi trèo vô

Bóng người đó mờ mờ tôi thấy
Nhưng một mình biết vậy mà thôi 70
Nằm im với những hộp hồi
Thế rồi ngủ thiếp sáng trời mới hay…

Lời của má tới nay nhớ mãi
Ngày mai con chắc phải đi rồi
Đi lên gọi chị về thôi 75…
Tôi thưa chuyện thấy có người trèo vô

Má khe khẽ -Là du kích đó
Họ rình nghe xem có nói gì
Lần sau gặp cứ ngủ đi
Lặng im đừng hỏi không thì khó yên 80

Mụ Xàng dẫn tôi lên tìm chị
Trời mờ sương chuẩn bị bước theo
Mụ gồng gánh trước tôi sau
Đi như chạy trốn khổ đau không bằng

Trời hừng sáng sương giăng theo bước 85
Giữa cánh đồng đang được gặt rồi
Mênh mông sóng lúa vàng tươi
Nắng lên cao níu bước tôi mỏi nhừ

Đến Cự Nẫm nông phu đã nghỉ
Dẫm bóng mình vừa nghĩ vừa đi 90
Ước ao phép lạ diệu kỳ
Cho tôi giấc ngủ sau khi được dừng

Cũng đến lúc Mụ Xàng ngừng lại
Dưới bóng râm của bụi tre ngà
Dỡ cơm với muối mè ra 95
Ăn ngon lành cả hai bà cháu tôi

Tu hú gọi chào mời cu gáy
Nằm mơ màng đang thấy bà Tiên
Vẫn nghe gọi dậy đi liền
Đường xa Mụ giục tôi bèn chạy theo 100

Bóng nắng đổ xế chiều thì đến
Ngã ba sông có bến nước trong
Từng lời Mụ chỉ nằm lòng
Một mình đi tiếp thật không dễ dàng

Trời chuyển tối theo từng bước gấp 105
Rừng Bồng Lai chẳng gặp người qua
Lối mòn lọt thỏm bóng ta
Bốn bề vọng tiếng rừng già âm u

Tôi vội vã bước như chẳng sợ
Vì trong lòng cứ ngỡ gần thôi 1100
Nào ngờ trống ngực liên hồi
Càng đi càng sợ vì trời tối nhanh

Tay nắm chặt nhìn quanh rảo bước
Mắt cứ nhằm phía trước suối khô
Trèo qua mấy tảng đá to 115
Lọt vào lòng suối lại lo tìm đường

Trước mặt vẫn bốn phương quạnh vắng
Trời tối sầm lẳng lặng bủa vây
Vẫn rừng rậm rạp toàn cây
Đá hình kỳ quái xưa nay chưa nhìn 120

Cất tiếng hát nhấn chìm nỗi sợ
Gặp đá đen cứ ngỡTrâu Ma.
Từ trong cổ tích bước ra.
Sợ thì có sợ nhưng qua được rồi

Vừa kịp thấy một ngôi nhà nhỏ 125
Bất thình lình bầy chó xông ra
Vía hồn cất cánh bay xa
May sao ông chủ đã la kịp thời

Nhà ông Tích kêu trời khi thấy
Thằng bé tôi lẩy bẩy đến tìm 130
Chị Hanh như vẫn chưa tin
Rằng em bé út lại lên một mình

Gặp được chị thật tình tôi khóc
Mừng tủi thôi khó nhọc không màng
Vòng tay chị rất nhẹ nhàng 135
Xoá tan sợ hãi hoang mang hết rồi

Chuyến đi ấy một đời ghi khắc
Rừng Bồng Lai giăng mắc tình tôi
Còn bao niềm nỗi đầy vơi
Đường về năm ấy với tôi thật buồn.. 140

Hồi Ký Đời Học Trò- Một Mình Giữa Rừng Bồng Lai- P2
2-Bước Đường Về
Ngay đêm ấy ngọn nguồn tôi kể
Rằng ở nhà sự thể ngày đêm
Chị đi học dệt khó yên
Mỗi lần trấn áp bắt lên kêu về

Họ rình rập bốn bề nhà nữa 145
Rằng học hay giấu của mang đi
Đêm trăng bỗng sáng lạ kỳ
Tiếng ông mãnh hổ gầm gừ trên non

Trái tim nhỏ dập dồn ngã rẽ?
Sáng chị xin phép để về ngay 150
Chỉ lưu lại cố một ngày
Dự xong đám cưới việc này nghĩa ơn!

Vẫn còn nhớ sớm hôm về lại
Dọc đường đi cứ phải tránh luôn
Nửa đường thắc mắc nguồn cơn 155
Chỉ gom quần áo mà hơn trộm đồ

Một mình chị bước vô nhà trọ
Bỏ lại tôi đứng đó bơ vơ
(Nhiều điều khó hiểu bấy giờ)
Quay ra chị nói mình chờ ở đây 160

Một lát có người tay cầm gói
Lặng lẽ qua vứt vội bên đường
Tôi dần hiểu sự khác thường
Từ đây lại phải tránh đường né nhau

Tôi với chị trước sau nhiều thước 165
Mé vườn bờ ruộng bước về thôi
Sợ gì ư ? Chỉ sợ người
Sợ quen nhận mặt để rồi nhiêu khê

Tủi thân bám bước về níu chặt
Dọc đường đau quặn thắt trong tâm 170
Anh em ruột thịt tình thâm
Vì đâu mà phải âm thầm tránh xa

Các O- Mụ với cha thân thiết
Gặp cháu như không biết làm ngơ
Hỏi đâu để hiểu bây giờ… 175
Má con đùm bọc đợi chờ đổi thay…

Bây giờ viết nhớ ngày xưa ấy
Tràn yêu thương và dậy nỗi sầu
Biết rằng đời vốn muôn màu
Chỉ mong quên được khổ đau một thời 180

Chị ham học tâm người thiếu nữ
Ước mong sao có chữ ít nhiều
Làm cô tấm dệt đáng yêu
Vậy mà bắt phải bỏ điều ước mong

Chốn xưa gió núi bồng bềnh thổi 185
Phía Bồng Lai vời vợi sầu vương
Còn đâu đó dấu con đường
Một mình len lỏi đêm buông rừng chiều

Biển dào dạt bao điều muốn ngỏ
Nỗi niềm này trăng tỏ lòng tôi 190
Mong lần trở lại Bồng Lai
Đành nhờ hương vị mặn mòi biển thôi ..!

Hồi Ký Đời Học Trò - Những Điều Trắc Ẩn P3


Sông Nhật Lệ một dòng trong vắt
Đã bao giờ ai chắt gạn chưa?
Giọt nào nước mắt ngày xưa? 195
Giọt nào sương lẫn giọt mưa đầu nguồn?

Thuyền ký ức căng buồm rẽ sóng
Ghé bến sông gió lộng đời tôi
Chở đi một mớ ngậm ngùi
Chở thêm niềm nỗi một thời đắng cay 200

Gửi hờn tủi của ngày xưa đó
Khi vừa xong đấu tố ở làng
Xếp ba loại tội nhẹ nhàng
Cho đi cải tạo hoang mang cả nhà!

Rồi từ đấy chỉ là bể khổ 205
Má một mình phải cố chắt chiu
Để khi nghe họ đến kêu
Là lo có gạo mang theo nộp liền

Trong một bận kêu tên như thế
Tôi theo bà cốt để nhìn ba 210
Đường đi thăm ấy rất xa
Hai bà cháu tính ghé qua họ hàng

Anh tên Lý ba nâng đỡ đó
Bà cháu mong có chỗ nghỉ chân
Đến nơi mệt gấp nhiều lần 215
Vợ anh ấy đã nhạt dần tình thâm

Hai bà cháu thêm lần buồn tủi
Nghĩ về ngày chỉ mới đây thôi
Nhà mình giúp đỡ bao người
Đưa anh Lý vốn mồ côi về làng 220

Để anh có họ hàng ấm áp
Có việc làm và gặp người thương
Tấm lòng ba sáng như gương
Ngờ đâu gặp nạn “luân thường” hết luôn

Có ai hiểu rõ nguồn cơn ấy 225
Bởi vì đâu chẳng thấy ân tình
Ai gieo cảnh khổ cho mình
Ai chia rẽ, rũ bỏ tình- nghĩa – ơn

Bao trắc ẩn tủi hờn ập tới
Đường Quán hàu - Đồng Hới còn xa 230
Thuê xe thương cháu là Bà
Ba đồng bạc ấy là xa xỉ nhiều

Xe lăn bánh gom điều thắc mắc
Làng quê im phăng phắc cảnh quen
Gọi kêu dân khổ vùng lên 235
Viết bằng vôi trắng hai bên dọc đường

Quán Hàu đến nhớ thương giục giã
Tôi cùng bà vội vã đi mau
Vĩnh Tuy trộm nghĩ trong đầu
Chắc ba con sắp gặp nhau thật mừng 240

Đang khấp khởi chợt dừng nghe quát
Đi đâu đây (giọng nạt nộ người)
Bà dừng lại-dạ thưa tôi
Đang đi nộp gạo thăm nuôi con mà

Họ xét hỏi gạn tra quê quán 245
Sau một hồi lục vấn cho đi
Mấy lần cho đến Vĩnh Tuy
Hai bà cháu phải dừng vì hỏi han

Rồi cũng tới ủy ban hợp tác
Nơi người ta canh gác đây rồi 250
Tôi cầu khấn tận trên trời
Mong cho được thấy dáng người của ba

Hai bà cháu nghĩ là đi chậm
Ngang qua nơi họ cấm để nhìn
Trong lòng cứ nghĩ đinh ninh 255
Từ trong sâu thẳm ba mình thấy con

Nộp được gạo héo hon hụt hẫng
Bởi biết rằng sẽ chẳng gặp ba
Hai bà cháu quay trở ra
Dáng chiều đổ xuống nhạt nhòa ước mơ 260

Đến Lộc Đại trời giờ đã tối
Bà cháu tôi khăn gói ngủ nhờ
Ăn cơm nắm dỡ ngồi lo
Khi về lấy chuyện gì mà kể đây

Bà nằm ghế kê ngay cửa trước 265
Ván cháu xiên dốc ngược ra sau
Nửa đêm gió lạnh thốc vào
Trong lòng thao thức biết sao bây giờ

Khi đi nghĩ người ta cho gặp
Bây giờ về ăm ắp nỗi buồn 270
Hỏi đâu cho rõ ngọn nguồn
Vì đâu chịu cảnh nằm đường nhớ ba

Trời hừng sáng thì bà gọi dậy
Trở về khi gà gáy cất lên
Nhiều năm tôi vẫn chưa quên 275
Lần đi nộp gạo không nhìn thấy ba

Bao trắc ẩn điều xa xưa ấy
Giờ viết lại vẫn thấy nhói đau
Má con cực nhọc nuôi nhau
Đêm đêm thấp thỏm nát nhàu tâm can 280

Đất làng Vĩnh muôn ngàn nỗi nhớ
Bến sông quê ngọn gió xôn xao
Ngược dòng hồi ức nao nao
Từ trong cuộc sống ngọt ngào dậy men

Hồi Ký Đời Học Trò - Bóng Dáng Tiều Phu P4


Nắng đổ lửa níu mùa tháng bảy 285
Phía tương lai vẫn thấy mịt mờ.
Khi Ba cải tạo đến giờ
Đêm đêm trấn áp má bơ phờ rồi.

Mơ màng thấy cuộc đời tăm tối
Nghề tiều phu mở lối mưu sinh. 290
Phân chia giai cấp đoạn tình
Ngày ngày đóng cửa chẳng nhìn mặt nhau.

Chị với má trước sau lầm lũi
Ngày vào rừng đêm tới thẫn thờ
Chiều nay cứ ngỡ là mơ 295
Tiếng con chim khách líu lo ghé nhà.

Được một lúc tiếng ba gọi cửa
Nửa mừng vui nhưng nửa vẫn lo.
Ba về thật chẳng phải mơ
Sợ còn gì nữa bất ngờ đến không? 300

Mặc kệ đã trong lòng nghĩ thế
Dẫu tự nhiên giông tố mù trời.
Cả nhà mừng tủi nghẹn lời
Phút giây sum họp buồn vui theo cùng.

Trời chia sẻ tin mừng có lẽ 305
Cho cơn mưa mát mẻ đêm dài.
Ba về vui lắm trời ơi !
Nhưng riêng có má vẫn người lo xa.

Má thầm trách sao ba không trốn
Về làm gì khốn đốn thân ra. 310
Ba tôi vốn tính thật thà
Vui buồn sướng khổ ở nhà vẫn hơn.

Tối hôm ấy được ôm ba ngủ
Ấm áp theo mãi ở bên tôi.
Một đêm hạnh phúc nhất đời 315
Để rồi luôn nhớ một thời đã qua.

Những ngày tới cùng ba hái củi
Hóc Đá - Đen lầm lũi bên con.
Men theo những lối đi mòn
Làm phu đốn củi và còn học im.320

Nào là phải tự tìm cách lánh
Đốn củi hay lúc gánh về nhà.
Luôn luôn im lặng từ xa
Không lời thăm hỏi chuyện trò càng không.

Đời đốn củi thật lòng nhớ mãi 325
Tuy nhỏ nhoi vẫn phải tập làm.
Một hôm mang vết chém ngang
Để thành vết sẹo mu bàn tay tôi.

Giờ nhìn lại ngay nơi vết sẹo
Thương cha đến lòng héo tim đau. 330
Biết rằng chẳng thể khác đâu
Mà sao nghẹn đắng nỗi đau chẳng nhòa.

Đá Đen Hóc ấy xa vẫn thấy
Mỗi lần nhìn lại dậy nhớ thương.
Nơi bằng Ông Đệ buồn vương 335
Trên Kỳ Ông Tượng nẻo đường nào qua?

Hồi Ký Đời Học Trò - Trải Lòng Với Thiên Nhiên-P5


Tháng tám đến cùng mùa giông bão
Trời Quảng Bình ảo não theo mưa.
Tiều Phu vẫn khúc nhặt thưa
Một thời thơ ấu như vừa mới đây. 340

Đá Đen củi mỗi ngày mỗi cạn
Hai cha con làm bạn với rừng.
Đoạn đời cơ cực khôn cùng
Tủi thân vất vả nhưng mừng bên ba

Mái Ngang ấy bao la ký ức 345
Suốt cuộc đời chưa lúc nào quên
Biết thân an phận mọn hèn
Vẫn cuồng quay với nỗi niềm đeo mang

Vì sao mất tình làng nghĩa xóm?
Nhìn thấy nhau ghê tởm không bằng. 350
Tình thân phút chốc tiêu tan
Có nhà ruột thịt chẳng màng đến nhau

(Nuôi con lớn bằng sào bằng gậy
Đủ cánh lông vùng vẫy tự bay
Gặp hoàn cảnh trớ trêu thay 355
Chúng tìm cách lánh mặt quay lưng liền)

Ba may mắn ở hiền ngày trước
Nên nhà mình còn được mến thương
Quay đi những lúc trên đường
Nhưng trong bụng vẫn thầm thương giúp mình 360

Sống giữa lúc cạn tình kiệt nghĩa
Lại càng thêm thấm thía xót xa
Ban ngày rừng núi là nhà
Đêm về trông ngóng chờ qua ngặt nghèo

Đoạn đời ấy gieo neo sóng gió 365
Cảm thương ba gian khó không nề.
Chặt cây bó lại gánh về
Làm nhanh thoăn thoắt không hề than van.

Đào lấy củi Mái Ngang khi ấy
Ba luôn tìm loại cháy đượm đà.370
Mậm rèng, sim, móc gần xa
Theo ba tôi gánh về nhà năm xưa.

Nào đâu ngại nắng mưa giông tố
Chỉ biết rằng phải cố thật nhiều.
Xem rừng như chốn thân yêu 375
Bạn bầu an ủi sớm chiều mà thôi.

Mái Ngang vẫn đứng nơi xưa ấy
Gọi lòng người thức dậy ngược về.
Một thời đốn củi tái tê
Vẫn luôn nhớ mãi chưa hề cách xa. 380

Ơi! rừng núi sao ta tìm lại
Dấu chân ngày xưa tới mưu sinh?
Thiên nhiên ưu ái nuôi mình
Còn che chở nữa ân tình khắc ghi.

Trong sâu thẳm, gửi đi lời nhắn 385
Đến Mái Ngang chắc hẳn nay xa
Nhớ thương nơi ấy như nhà
Khát khao một bận rừng già che thân.

Vẫn biết đã muôn phần lỗi hẹn
Trong thẳm sâu chẳng thẹn với lòng 390
Mỗi ngày vẫn ngóng vẫn trông
Vẫn nhờ tia sáng vừng hồng ghé thăm!

Hồi Ký Đời Học Trò - Tứ Gia Đồng Cảnh- P6


Xuân đến gọi niềm vui theo tới
Riêng mình tôi niềm nỗi đầy vơi.
Nhớ xưa năm ấy xa rồi 395
Tứ gia đồng cảnh đổi dời đớn đau.

Ất Mùi tết qua đâu vài bữa
Dậy xóm làng lần nữa sục sôi.
Thành phần "địa chủ" một thời
Giông mưa bão tố mù trời quét qua.400

Vừa sáng sớm từ xa quát tháo
Nhà nội tôi xào xáo gì chăng?
Ba chưa kịp bước đi sang
Lại nghe trước cửa oang oang gọi mình.

Tay níu chặt tìm tình phụ tử 405
Cổng mở ra tôi cứ muốn gào.
Một đoàn mang súng ập vào
Rồi nghe đọc lệnh tại sao thu nhà.

Họ phân tán người ra nhiều việc
Người trói cha từ biệt không cho.410
Kẻ thì lục soát bất ngờ
Từ trong bếp đến nơi thờ tổ tiên.

Gom tất cả rồi niêm phong lại
Mặc má con tê tái nhìn nhau.
Lục tìm một lúc rất lâu 415
Chợt nghe tiếng quát - Ở đâu cái này?

Một người bước đến ngay cạnh má
Mặt xanh như tàu lá, hỏi ngay.
-Mìn hay cái quái gì đây?
-Dạ thưa lọc nước hàng ngày dùng thôi. 420

Biết mình đã lỡ lời khoe dốt
Anh ta im quay gót vào trong.
Một người khác lục soát xong
Quay qua hỏi chị, má- Vòng vàng đâu.

Má tôi đã nát nhàu khúc ruột 425
Giờ đây thêm rát buốt tâm can.
Vạch đồ cho họ xét vàng
Chị Hanh không thoát khỏi màn xét tay

Má với chị hôm nay chết đứng
Nghe gọi vào lấy những thứ cần.430
Má con ngơ ngác bần thần
Tưởng riêng mình bị đội quân thu nhà.

Bỗng hốt hoảng nhận ra ám hiệu
Hòn đá rơi (một kiểu báo tin).
Mệ Hoang nhà kế ngay bên 435
Trèo tường cho biết cũng niêm xong rồi.

Chưa đứng vững chị tôi lại thấy
Phía nhà ngang cũng vậy, đá rơi.
Lại nhà Dì Nghệ xong rồi
Một ngày hụt hẫng đã trôi về chiều.440

Khám xét bắt quá nhiều mất mát
Vậy là xong tan nát bốn nhà.
Nhà tôi còn bị bắt ba
Má xin chút bã sắn mà không cho.

Ra lều ở thẫn thờ như chết 445
Riêng tôi chưa hiểu hết tại sao .
Nhìn quanh chỉ thấy nghẹn ngào
Nhà cao sân rộng tại sao như vầy.

Bỗng giật thót – Ra ngay mà lấy
Có lẽ là họ thấy động lòng. 450
Má xin khi ấy không xong
Giờ kêu cho lại là không giữ rồi.

Bấy giờ phía trước đời u ám
Vầng mây mang màu xám kéo trôi.
Xin trời bão tố ngừng thôi 455
Tứ gia đồng cảnh đầy vơi một ngày.

Ngậm ngùi mãi hôm nay vẫn nhớ
Khúc sông đời khốn khổ đã xa
Bây giờ cuộc sống chan hòa
Quây quần con cháu ông bà yên vui! 460

Hồi Ký Đời Học Trò - Cây Rau Má-P7


Rau má vốn tự tìm nơi sống
Cứ âm thầm chèo chống lớn lên.
Một loài rau dại thân quen
Người giàu kẻ khó biết tên biết dùng

Rau má sống chung cùng cây cỏ 465
Khô cằn càng chứng tỏ được mình.
Ven đường đi, cạnh sân đình
Sườn đồi bờ ruộng góc thành quách xưa.

Khi nắng lửa hay mùa giông bão
Dẫu nơi nào thơm thảo có rau. 470
Người nghèo nấu cháo nuôi nhau
Bát canh đặc sản nhà giàu khác đâu?

Ngày xuân tới gieo màu xanh khắp
Dạo quanh vườn rau nhắc cho tôi.
Ngày xưa lâu lắm xa rồi 475
Tôi như rau má một thời tự thân

Nỗi niềm ấy mùa xuân đúng hẹn
Mỗi năm luôn cập bến một lần.
Bầu trời mây trắng trong ngần
Cùng muôn cây cỏ góp phần gợi nên. 480

Lục tìm lại không quên thủa ấy
Tôi mười ba mà thấy tí teo.
Nhà đang lâm cảnh ngặt nghèo
Cháo rau má với khoai rèo nuôi thân.

Cùm gông trói cha thân phận ấy 485
Cũng cháo khoai từ bấy lâu nay.
Má tôi chắt bóp đêm ngày
Chị em mang giấu tiền ngay thẳng làm.

Quanh lùm dứa dại ham tôi hái
Mặc gai đâm trúng phải khắp thân. 490
Thấy rau tốt hái bất cần
Tối về mới gỡ nhổ lần gai ghim.

Và cứ thế sống tìm lối thoát
Ngày qua ngày với bát cháo rau.
Má con đùm bọc nuôi nhau 595
Trông chờ ngóng đợi phép màu ghé thăm.

Thân lặng lẽ nhủ thầm chờ đợi
Phía tương lai vời vợi mịt mờ.
Thác ghềnh nuôi dưỡng hồn thơ
Chắt chiu năm tháng hương giờ tỏa ra.500

Câu chuyện cũ đã qua thủa ấy
Nhìn cây rau má thấy hàm ơn.
Một thời nó đã thay cơm
Một thời thui thủi sớm hôm lần tìm.

Rau má sống trong tim tôi mãi 505
Dẫu mai này có phải đi xa
Nhắn con cháu chắt trong nhà
Cây rau dại ấy mãi là ân nhân

Hồi Ký Đời Học Trò - Bên Mộ Người Mới Khuất - P8


Dãy Ông Tượng vẫn hùng vĩ đứng
Cùng đại ngàn giữ vững màu xanh 510
Hướng về nơi ấy lòng thành
Đoạn đời khốn khó ân tình không phai

Một thời nhớ ngày dài đốn củi
Chị em tôi lầm lũi vào rừng
Vậy mà khi bán rưng rưng 515
Ngồi chờ trông ngóng nhìn từng người qua

Chặt đào củi đã là khốn khổ
Chị gánh đi bán đỡ hơn đâu?
Sương sa ướt áo bạc màu
May mà bán được nỗi đau thêm dày 520

Ôi người chị bấy nay phúc hậu
Trọn tuổi xuân đau đáu lo toan
Việc nhà cáng đáng chu toàn
Âm thầm cam chịu hàm oan với nhà

Giờ đây mắt lệ nhòa nhớ lại 525
Cô cháu tôi tê tái gặp nhau
Giả vờ ngã nhắn đôi câu
Sợ rằng kẻ trước người sau trộm nhìn

Sáng sớm ấy đi tìm rau má
Vừa hái vừa tất tả ngó xem 530
Nơi cô hẹn gặp chị em
Xung quanh nghĩa địa lũ chim đang hù

“Che…che vặt …” chúng như xua đuổi
Vội vàng đi xuống cuối nghĩa trang
Chúng theo quần thảo kêu ran 535
Chị em tôi học người làng “vặt che…”

Cứ đối đáp không hề sợ chúng
Một lúc sau nó cũng tản ra
Chị em theo hướng mà qua
Ngồi sau ngôi mộ người nhà chồng cô 540

Cảnh găp mặt sau mồ khi ấy
Ai nghe qua cũng thấy héo hon
Cô tôi gặp cháu tủi hờn
“Cúc Hoa về gặp các con…” không bằng

Cô cho biết tin ngang sét đánh 545
Cha ở hiền phải gánh tội thay
Oán ân Ông Lộng ai hay
Để cho Cha phải tai bay một đời

Nghe cô kể ngậm ngùi nuốt hận
Tội định rồi thân phận cùm gông 550
Vợ con cô lẻ sao trông
Mà kêu có được thoát không bấy giờ

Ngồi tôi viết ngẩn ngơ rồi nghĩ
Cuộc đời người có chí như không
Vô thời vận đục như trong 555
Trải qua kiếp nạn trời hồng nắng lên

Một gói cá nục quen mà lạ
Cô cho nào phải cá trộm đâu
Nhưng mà nhớ mãi về sau
Miếng ăn khi đói nhớ nhau suốt đời 560

Tranh tối sáng một thời khó khổ
Nhiều tai ương bỗng đổ lên đầu
Cả nhà phải gánh thương đau
In hằn trên mái tóc màu tuyết sương

Giờ nghĩ lại thấy thương chị lắm 565
Vùng vẫy bơi nhà đắm giữa dòng
Chị lo vun vén bao công
Giao thương mua bán một lòng lo toan

Với gia tộc vẹn tròn sau trước
Gặp mặt cô vẫn được yên thân 570
Cho tôi ấm chút tình thâm
Cho tôi hy vọng đang dần bình yên

Hồi Ký Đời Học Trò- Thư Gửi Người Cha Quá Cố-P9


Viết thư gửi ba ơi đau khổ
Còn vài ngày đám giỗ của ba.
Tay cầm bút mắt lệ nhòa 575
Một thời cay cực dẫu xa vẫn gần.

Nhìn hình Bác đưa khăn chấm lệ
Con xót xa sự thể này thêm.
Tịch thu đấu tố ngày đêm
Mẹ con phờ phạc Ba cùm gông mang 580.

Mây giăng xám tưởng rằng sớm hết
Mấy mẹ con lê lết qua ngày.
Bữa rau bữa cháo lắt lay
Thăm nuôi tiếp tế mỗi ngày cũng rau.

Hôm quạ báo nỗi đau gần đến 585
Trời cao cho vẻn vẹn cháo nghêu.
Cuộc đời quả thật trớ trêu
Ngỡ rằng được gặp ba yêu thêm lần.

Nhưng mãi mãi phúc phần không đến
Chị quay về nghèn nghẹn nỗi đau 590.
Hồi giờ ba phải ăn sau
Nay không thử trước, trong đầu phân vân

Một gia cảnh nát tan hiển hiện
Tiếng súng vang vĩnh viễn ba đi.
Cả nhà vẫn chẳng biết gì 695
Một đêm chia cắt bởi vì sao đây.

Nhốt con lại ngay chùa Bà Thị
Còn mẹ con và chị giải đi.
Một thân côi cút bỗng lỳ
Đêm đen chùa vắng chẳng hề sợ chi. 600

Con luôn hỏi rằng vì sao thế ?
Phải đâu ba ác bá cường hào.
Hiến vàng chuyên chở ngày nao
Gạo mang nấu cháo cứu bao nhiêu người

Chị với mẹ khuya rồi cũng tách 605
Chùa Làng mình lặng ngắt ba ơi!
Tổ tiên phù hộ đấy thôi
Nguyên đêm họ nhốt mỗi nơi một người.

Trời hừng sáng ba ơi! có biết
Ba con người nửa chết nửa còn 610.
Âm thầm quặn thắt héo hon
Má cùng với chị và con lìa nhà.

Má gánh vật dụng và quần áo
Củi chị gồng như tháo khỏi đây
Con ôm miếng ván bấy nay 615
Má con đùm túm từ ngày bắt ba

Ba ơi! Cảnh rời nhà tang tóc
Ba ở đâu? tiếng khóc có nghe.
Má con lặng lẽ tái tê
Nỗi đau xé ruột tứ bề như không 620

Ba ở mãi trong lòng con đấy
Kể từ khi lẩy bẩy hay tin.
Ba ơi ba mãi trong tim
Một ông Cửu học hành chăm hơn người.

Ba đã phải một đời oan nghiệt 625
Ba đi rồi biền biệt lìa xa.
Trong con mấy chục năm qua
Vẫn luôn bên cạnh có ba dắt dìu.

Giữ mãi mãi thương yêu trong dạ
Nén tâm nhang con họa gửi ba 630
Lòng con xa xót lệ nhòa
Mong nơi chín suối cha già thảnh thơi

Hồi Ký Đời Học Trò- Xóm Quán-P10


Lầm lũi bước rời nhà tang tóc
Ba má con nào khóc được đâu.
Đầu khu Xóm Quán tủi sầu 635
Vấn khăn lạnh lẽo cho nhau âm thầm.

Bao tang tóc chồng thêm uất ức
Mệ Hoang vừa chết gục theo ba.
Mười ngày năm cái tang gia
Còn đâu nước mắt để mà khóc đây. 640

Nhớ lại tháng năm này mới thấy
Chị Hanh người tất thảy lo toan.
Má buồn khóc, chị ủi an
Với em vun vén chu toàn áo cơm.

Chị lam lũ sớm hôm lo lắng 645
Lại rèng rèng núi vắng chặt về.
Đập phơi rũ lá rồi chà
Chợ minh Hoàn Lão bán qua tháng ngày.

Ơn Dì Nghệ cho hay một kế
Trà bông Trang bán để kiếm tiền. 650
Mệ Hoang mất. Cối còn nguyên
Má con dì cháu ngày đêm giã trà.

Ngày cơ cực trôi qua lặng lẽ
Tấm áo manh mới mẻ đến tay.
Em mừng chị ước bao ngày 655
Còn mơ tấm áo dài tay ngày gần

Bao việc nặng phủ thân thiếu nữ
Vẫn mơ màng với "Tự Lực Văn."
Đêm đêm tâm sự cùng trăng
Ai hay đời chị bao năm nén lòng. 660

Ham học hỏi phải chăng là chị?
Hay cả hai? Thủ thỉ bên nhau.
Trao em kiến thức trong đầu
Mong em chăm học mai sau thành tài.

Em với chị niềm vui chỉ vậy 665
Mấy chục năm như thấy mới đây.
Tình thân ruột thịt thêm dày
Cùng nhau an ủi chờ ngày mai vui.

Giờ nhớ lại ngậm ngùi ta thán
Bao năm rồi Xóm Quán xưa kia. 670
Chị luôn tần tảo sớm khuya
Má thường hay tủi thương về em thôi.

Đôi mái tóc đã ngời màu tuyết
Hai chị em da diết nhớ thương.
Má mình dãi nắng dầm sương 675
Chịu bao nhiêu những đoạn trường can qua.

Dấu xưa chẳng thể nhòa ngay được
Viết đôi dòng mong ước tìm vui.
Đã qua bao dặm ngậm ngùi
Vẫn mong đoạn kết nụ cười viết ra. 680

Hồi Ký Đời Học Trò-Tình Đời Tình Người-P11


Xóm Quán đã là nơi đình đậu
Thời gian trôi đủ nẫu tâm can.
Vẫn trong cảnh sống bần hàn
Má con lầm lũi muôn vàn khó khăn.

Bão giông lốc trời quăng quật mãi 685
Cũng có khi nó phải dừng thôi.
Bão lòng quanh quẩn một đời
Nước sôi sẽ nguội cầu trời dần yên.

Vẫn lủi thủi thường xuyên lo lắng
Thời gian trôi cay đắng bớt dần. 690
Tương đồng cảnh ngộ tương thân
Bạn bè cùng cảnh đã dần cảm thông

Vẫn đầy ắp trong lòng hờn tủi
Vẫn hàng ngày lấy củi mà thôi
Riêng tôi được học chữ rồi 695
Chị và má gánh đầy vơi nhọc nhằn

Vẫn lam lũ tiện tằn chiu chắt
Đường lấy củi ngày cách xa hơn
Một lần theo chị hoảng hồn
Nửa đêm đã dậy trời còn tối đen 700

Dời nhà biết không quen chị nhắc
Phải lặng im phăng phắc trên đường
Người nào cũng ướt đẫm sương
Cũng may có bạn cùng đường đỡ hơn

Trời mờ sáng đến con đường nhỏ 705
Được dừng chân để ngủ nghỉ ngơi
Đến khi đã rõ mặt người
Cả đoàn cùng dậy nối đuôi vào rừng

Đến rừng rậm vui mừng được nói
Đã có người để gọi để thưa. 710
Vậy là sung sướng hơn xưa
Bõ khi ghẻ lạnh quá thừa buồn đau.

Vai gánh củi tôi đâu quen được
Khổ chị Hanh phải bước tới lui.
Sẻ san gánh nặng cho tôi 715
Vẫn không theo kịp chị lui tới hoài.

Một đời chị ngược xuôi tần tảo
Nỗi riêng tư ai bảo êm trôi
Thanh xuân một quãng cuộc đời
Người ta xa lánh than ôi! ngậm ngùi. 720

Không chấp nhận làm đôi đũa lệch
Chị nhủ mình chẳng trách tình đời.
Ơn cha phù hộ! hay trời?
Một anh bạn cũ là người Thủ Đô.

Làm cán bộ bất ngờ ghé lại 725
Làm cả nhà hớt hải một phen.
Bởi rằng có khách không quen
Khi vào gặp mặt biết tên mới mừng.

Bởi anh chị đã từng gặp gỡ
Rồi thời gian mở ngõ chị vui. 730
Anh xin công tác đổi rời
Về ngay Đồng Hới vì người anh yêu.

Tình anh chị mỗi chiều thứ bảy
Cùng với tôi thức dậy niềm vui
Lời ca câu hát tiếng cười 735
Đắp xây hạnh phúc tặng người yêu nhau...

Đeo đẳng mãi khổ đau thân chị
Môn đăng như Thánh Chỉ đến rồi.
Cắn răng chị phải phai lời
Cho dù anh Đính là người sắt son. 740

Cuộc đời đã hao mòn vì tủi
Bởi thế nên quyết phải rời xa.
Chia tay nước mắt nhạt nhòa
Mối tình đầu ấy đã xa chị rồi

Còn một việc có vui đôi chút 745
Sau nhiều ngày lén lút nhìn nhau.
Bây giờ có lẽ bớt đau
Chị Vàng đã giúp má đầu tiên đây!

Gánh hàng xén mỗi ngày má bán
Chợ quê mình hàng quán chị lo. 750
Tình thân quen biết bây giờ
Qua cơn hoạn nạn giấc mơ sum vầy.

Nhìn trời đã thấy mây hồng sáng
Đã qua thời quạnh vắng hắt hiu.
Má con đêm đỡ hơn chiều 755
Nước sôi đã nguội rất nhiều từ đây.

Hồi Ký Đời Học Trò- Những Điều Bất Ngờ-P12


Đằng đông hửng nắng trời xanh thắm
Vầng mây u uẩn xám trôi xa
Tình thâm máu mủ ruột rà
Đã nhìn nhận- giúp nhau qua ngặt nghèo 760

Trải qua những gieo neo khốn khó
Mấy năm trời bão tố quật quăng
Đá Đen- chặt củi –Mái Ngang
Cháo rau khoai sắn cơm chan tủi hờn

Màu tang tóc trùm căn nhà cũ 765
Phải dời xa trú ngụ lều tranh
May sao vẫn được học hành
Chị Hanh lỡ dở để giành phần tôi

Suy tâm tổn thương rồi ngã bệnh
Tôi nằm như chú ếch nhốt khô 770
Bỗng nhiên ba đến bất ngờ
-Ba còn sống để bây giờ gặp con

Bao nhiêu nhớ thương dồn nén mãi
Lúc này đây tôi trải lòng ra
Ngỡ như là thật đó ba 775
Thương tôi ba mới hiện ra bên mình

Giật mình tỉnh dậy tin là thế
Chị Hanh nghe tôi kể vui lây
Má về con mới được hay
Người quen cho biết nơi ngày chôn ba 780

Mấy bác ấy vốn là lén lút
Theo dõi từng giờ phút bắn ba
Nay từ Đức Trạch tìm qua
Cũng mong chỉ má nơi ba đang nằm

Thật vui bởi phúc phần đem tới 785
Nỗi niềm này theo với tháng năm
Hẹn ngày lên chỗ ba nằm
Biết rằng phải đợi âm thầm đến đi

Ba phù hộ độ trì má nói
Sáng ngày mai o Bợi đón vô 790
Ba o cháu một xích lô
Riêng tôi nuôi dưỡng ước mơ trên đường

Thêm cảm giác yêu thương che chở
Vì đinh ninh gặp gỡ Ba về
Niềm tin ấy lớn tràn trề 795
Theo tôi ngắm cảnh và nghe ấm lòng

Đi đến chỗ o Công để ở
Cả nhà vui niềm nở bên nhau
Riêng tôi như hết bệnh lâu
Ba theo phù hộ –hết đau đây mà 800

Tôi với chị nhẩn nha chọn lựa
Món gì ăn ở giữa phố phường
Cảnh này ai thấy cũng thương
Bao nhiêu món lạ bên đường đắn đo

Cuối cùng chọn ăn no bánh Đúc 805
Hai chị em hạnh phúc trào dâng
Riêng tôi vui vẫn bâng khuâng
Qua hè xếp lớp nhập trường sao đây?

Nửa tháng hết bệnh ngày về lại
Gặp nỗi niềm tím tái không thôi 810
Phải chăng là ý của trời
Lớp mà tôi học là ngôi nhà mình

Nơi ấy chất chứa hình bóng cũ
Bao khổ đau vẫn cứ đeo hoài
Ra đi buốt rát ngày dài 815
Bây giờ trở lại có ai hiểu cùng

Với bao kỷ niệm chung riêng có
Ba Má và chị ngỡ quanh đây
Buồn vui chất mãi thêm dày
Biết thân biết phận nơi này đã xa 820

Vào lớp học như là chốn lạ
Chỉ học thôi -tất cả học thôi
Học mong đỗ đạt thành người
Học cho ba má -một đời ước mong

Thế mà ước mơ không trọn vẹn 825
“Thương người thì khó đến thân” tôi
Bởi vì cho bạn chép bài
Thế là cùng rớt cả hai một lần

Thương chị với má phần buồn tủi
Học giỏi mà đâu phải ham chơi 830
Bây giờ quyết học lại thôi
Chỉ mong má với chị vơi bớt buồn

Đầu nguồn nước vẫn tuôn về biển
Dòng đời trôi vạn biến khôn lường
Gia đình vẹn nghĩa yêu thương 835
Thêm Ba che chở dặm trường sẽ qua

Hồi Ký Đời Học Trò- Trước Ngày Đi Xa-P13


Dòng đời có rất nhiều lối rẽ
Bước ngoặt này có lẽ nhân duyên
Nhủ lòng khắc mãi không quên
Bây giờ ghi lại biết ơn bao người 840

Hỏng thi dẫn đến đời học thợ
Dượng Công xin tôi đỡ phải lo
Luyến lưu chút tuổi học trò
Phân vân sao nói má cho học nghề?

Đêm vằng vặc trăng thề soi sáng 845
Má chị về cố gắng tôi thưa
Nhà mình dột mỗi khi mưa
Con trai sẽ sửa trước mùa bão giông

Nay việc học thôi không chờ nữa
Muốn học nghề mở cửa đời con 850
Biết là như vậy chưa tròn
Chữ trung chữ hiếu mỏi mòn tâm can

Xin phép má cho làm như thế
Học tiếp giờ phải trễ một năm
Đợi chờ bao nỗi băn khoăn 855
Biết rằng năm tới vẹn toàn hay không?

Ngồi bên thấy má lòng bối rối
Nào những khi mong mỏi tin yêu
Đợi chờ hy vọng bao nhiêu
Giờ đây xa xót nghe điều con thưa 860

Lòng của má phân vân quyết định
Chắc chị Hanh toan tính kỹ rồi
Lựa lời thưa má thay tôi
Một năm nữa biết được rồi ra sao ?

Theo con nghĩ nên trao em quyết 865
Bao ngày qua tâm huyết học hành
Bây giờ lỡ dở không thành
Chắc nó sẽ biết chị Hanh khẽ khàng

Má nghe thế nhẹ nhàng khuyên nhủ
Giao cho con hãy tự hỏi mình 870
Mong con hết sức bình sinh
Chọn con đường sáng thuận tình bước đi

Vẫn thấy má còn gì lo lắng
Tâm biết rằng nhà vắng quạnh hiu
Má con đùm bọc sớm chiều 875
Thương con phải gặp bao điều trái ngang

Lúc sau má quay sang rồi nói
Má muốn con đi tới chỗ ba
Nhìn sang thấy má lệ nhòa
Tôi nghe nghẹn đắng hiểu ra nỗi lòng 880

Ngày mai sớm đi cùng o Tạo
Tìm mồ Ba mà ngỡ bão giông
Lội qua trảng cát mênh mông
Rưng rưng nhức buốt trong lòng đầy vơi

Cầm nhang đốt xót đời Ba quá 885
Dọc đường đi phải cố lủi chui
Nghe cô khóc nấc chỉ nơi
Một vùng cát trũng cỏ thời lưa thưa

Xói mòn bởi nắng mưa sụt xuống
Tôi nhìn quanh cứ tưởng sai thôi 890
Nhưng cô khẳng định đúng rồi
Đắp từng xẻng cát rã rời tâm đau

Nơi ba nghỉ lần đầu thành mộ
Cháu và cô không nỡ rời xa
Thầm thì tôi khấn lạy ba 895
Cám ơn mấy bác chỉ ra nơi này

Ngồi quỳ lạy lòng đầy buồn tủi
Mong sao ba chín suối thảnh thơi
Trên đây sóng gió yên rồi
Má và chị đã tạm thời bán buôn 900

Rồi đây má sẽ buồn nhà vắng
Nhưng lòng tôi vốn chẳng đặng đừng
Đường về nước mắt rưng rưng
Bần thần chân bước theo cùng nỗi đau

Lý Hoà đã có màu tươi sáng 905
Vầng thái dương mang nắng đến rồi
Tin mừng vừa đến nhà tôi
TIỂU THƯƠNG đính chính sửa rồi từ đây

Vẫn là những tháng ngày vất vả
Nhưng không còn "đấu đá" ngày đêm 910
Mai này tôi sẽ yên tâm
Học nghề mong kiếm việc làm nuôi thân

Đoạn trường đó bần thần ngồi viết
Bao khó khăn kể xiết làm sao
Minh oan cũng đã lao đao 915
Còn hơn( tôi nghĩ ) biết bao nhiêu người

Đồng Hới sẽ đón tôi đi tới
Cùng niềm tin đổi mới tương lai
Đêm nay thao thức nhìn trời
Tôi như thấy đã là người lớn đây 920

Hồi Ký Đời Học Trò- Đồng Hới Bốn Năm Ngày Ấy-P14


Ngày xa má theo con đường mới
Hy vọng dâng phơi phới trong tim
Những mong trời lặng gió êm
Để nâng chân cứng đá mềm dẻo dai

Nhưng có lẽ ý trời thử thách 925
Giông gió mưa như thích trêu tôi
Bước chân khấp khởi đầy vơi
Đường xa mặc kệ áo tơi che rồi

Một mình bước bằng đôi chân nhỏ
Chẳng đắn đo khốn khó đang chờ 930
Học nghề Đồng Hới hằng mơ
Ai hay lủi thủi bơ vơ lúc này

Qua Hoàn Lão -Sân Bay- Lộc Đại
Đôi chân đi hăng hái trong mưa
Với bao ý nghĩ say sưa 935
Mua viên kẹo bột như vừa đây thôi

Nhờ có phước nay tôi mới ngẫm
Bước ra đi chắc mẩm học nghề
Thế mà vừa đến chẳng ngờ
Nghe như sống giữa giấc mơ cuộc đời 940

Này cháu Dũng dượng tôi cho biết
Giáo dục ngành tâm huyết mở ra
Lớp năm Tư Thục gần nhà
Dượng cô mong cháu chiều ta đến trường

Phải học tiếp mở đường tri thức 945
Dượng đâu hay tôi xúc động nhiều
Vẫn khao khát học sớm chiều
Giờ nghe học tiếp là điều trong mơ

Bầu trời cũng từng giờ rạng rỡ
Mưa tạnh dần hớn hở mừng vui 950
Ý cô tôi khắc từng lời
-Ráng lên mà học cô thời giúp cho

Trưa nôn nóng vì chờ dượng nghỉ
Đợi qua chiều nằm nghĩ vu vơ
Thật không nhỉ? quá bất ngờ 955
Lòng nghe mong mỏi từng giờ chậm trôi

Rồi cũng tới giờ tôi cùng dượng
Đi đến trường vẫn tưởng là mơ
Bước vào cổng tới phòng chờ
Nghe lời thầy hỏi bấy giờ oà vui 960

Giờ ngẫm lại cuộc đời có số
Thật không ngờ lên phố học cơ
Dẫu còn lạc lõng bơ vơ
Phát âm khác bạn lớp ồ cười vui

Những lúc ấy ngậm ngùi ao ước 965
Thầm khát khao mong được học thôi
Màng chi bạn chọc phá cười
Đêm ngày quyết chí trau dồi tự thân

Nhủ phải học ngày gần nở mặt
Bạn ghẹo trêu trước mắt quên đi 970
Tôi luôn cố học nhất nhì
Thầy khen bạn nể cũng vì học chăm

Thầy Phú Sánh bao năm vẫn nhớ
Dáng hình thầy tôi ngỡ mới đây
Thầy trao kiến thức mỗi ngày 975
Nhiều khi muốn xỉu trước ngay mặt trò

Suốt năm học từng giờ cố gắng
Để hôm nay nhớ chẳng thể quên
Chị Hanh đến hẹn lại lên
Hai ngày một chuyến chị em tương phùng 980

Chuyện nhớ nhất rủ cùng đến quán
Để ăn chè Nam Phát rất nghiền
Chị em vui vẻ quên tiền
Ăn xong tôi ở chị liền về ngay

Những chuyện thế sao nay kể xiết 985
Nên bây giờ tôi viết chuyện vui
Sửa Sai về Lý Hoà rồi
Nhà nội được trả phục hồi Công Thương

Nhà tôi trả “danh đường ngôn chính”
Của tịch thu đã định đoạt rồi 990
Ngôi nhà buộc phải xa thôi
Còn ba danh dự là người “Công Thương”

Có ai đến thắp hương không nhỉ
Ba chết rồi họ chỉ nói suông
Đến đây nước mắt trào tuôn 995
Hỏi đâu để biết ngọn nguồn được đây

Chị Hanh vẫn hai ngày một chuyến
Còn má tôi quán xuyến bán buôn
Việc nhà việc học đang suôn
Tình thân gắn kết nỗi buồn dần vơi 1000

Một lần chị lựa lời khẽ nói
Bây giờ nhà của nội ít người
Má và chị đã xin rồi
(Còn lều tranh ấy một thời đau thương)

Và cũng muốn tiện đường buôn bán 1005
Còn lều nơi Xóm Quán bán thôi
Cũng lại là chị ngược xuôi
Một mình thu xếp cho tôi học hành

Đời giông tố tròng trành tạm lắng
Thuyền xuôi dòng trong nắng sóng êm 1010
Tôi như nghèn nghẹn trong tim
Viết ra kỷ niệm ấm êm đoạn này

Hồi Ký Đời Học Trò- Ve Sầu Lột Xác-P15


Thấm thoắt lại một năm qua nữa
Có niềm vui đi giữa tiếng ve
Dưới tàng phượng nở đầu hè 1015
Khi nghe lớp sáu được về trường công

Bờ Nhật Lệ vẫn lồng lộng gió
Ngắm trời xanh hoa nở đời vui.
Qua rồi cay đắng ngậm ngùi
Một năm học tập buồn nguôi ngoai dần. 1020

Mùa hè đến tươi vần lưu bút
Nhớ làm sao trước phút chia tay.
Bạn bè đông đủ vắng Thầy
Cơn đau bất chợt nhằm ngày liên hoan.

Một năm học với toàn điểm tốt 1025
Niềm vui theo thánh thót tiếng ve.
Bước chân khấp khởi đường về
Đã nghe tiếng sóng sông quê dạt dào

Trời gió lộng gửi vào mây trắng
Nỗi niềm hè xa vắng tình thâm. 1030
Xếp bao tầng lớp thăng trầm
Cổng xưa nhà cũ biết thầm rưng rưng.

Qua cửa phụ đau từng khúc ruột
Cánh cổng xưa ! ôi buốt rát không?
Hòn non bộ đá rêu phong 1035
Giờ đây tan nát theo dòng thương đau

Cây mai, quýt xưa đâu không thấy?
Cánh cửa nhà muốn gẫy đổ theo
Trong lòng nghiêng ngả liêu xiêu
Giữa sân ông nội bóng chiều hắt hiu 1040

Tám mươi tuổi đời nhiều uẩn khúc
Vậy mà ông chưa lúc nào ngơi
Trà bông trang vẫn băm phơi
Con ong chăm chỉ một đời thắt lưng

Nghe cháu gọi ông mừng khôn xiết 1045
Bao ngày dài biền biệt đi xa
Nghỉ hè mới ghé thăm nhà
Bấy nhiêu thương nhớ vỡ oà hôm nay

Lều xay lúa giờ đây nhà ở
Bao tình thân gắn bó nơi này 1050
Má luôn vất vả đêm ngày
Chị Hanh tần tảo hao gầy vì tôi.

Dòng hồi ký qua rồi nửa chặng
Uẩn ức cùng cay đắng dần nguôi.
Hôm nay viết lại đôi lời 1055
Nhâm Thìn năm ấy Dũng tôi chào đời...

Má bệnh nặng nên tôi ốm yếu
Cứ quắt queo bởi thiếu tình thân
Giao cho bà vú mọi phần
Bà Bao mãi nhớ ân nhân hồi giờ. 1060

Người còi cọc cát vơ vào miệng
Hai tuổi đầu cất tiếng chưa thông.
Má ba nhìn quá đau lòng
Mang về nuôi nấng bao công nhọc nhằn.

Bò lê lết tìm ăn vôi vữa 1065
Nhờ có tiền mua sữa “Con Chim”.
Đã hai tuổi vẫn lặng câm
“Át Tù Và” cứ lầm bầm vậy thôi.

Ơn trời độ thân còi qua khỏi
Phước ông bà mang tới cho tôi. 1070
Để nay có thể mỉm cười
Má ba tích đức để đời về sau

Ngày về nghỉ vui bầu vui bạn
Sau bao ngày yên phận né nhau.
Bây giờ gặp lại cùng chào 1075
Một thời thơ ấu xôn xao tiếng lòng.

Bâng khuâng đám mây Hồng tên Hạnh
Hai đứa giờ không tránh gặp nhau.
Hàn huyên với Hạnh đôi câu
Còn vu vơ hẹn ngày sau lên nhà. 1080

Bạn đi học đều xa nhà cả
Nghỉ vài ngày tất tả chia tay.
Vào trông nhà giúp dượng ngay
Một phần cũng muốn xắn tay đi làm

Hè này đã khác năm trước nhé 1085
Tiếng ve ngân phượng hé môi cười.
Nhìn quanh đã thấy yêu người
Chú Ve Lột Xác đổi đời rồi đây.

Nghĩ như vậy ngất ngây sung sướng
Chẳng buồn đau hay vướng bận chi. 1090
Gió như cũng muốn thầm thì
Vững tin bước nhé đường đi thuận buồm

Hồi Ký Đời Học Trò -Người Thầy Tôi Nhớ Mãi- P16


Dòng Nhật Lệ quanh co uốn khúc
Bao nhiêu ghềnh với thác đã qua.
Về nơi cửa biển hiền hòa 1095
Sông ơi chỉ cách vượt qua thăng trầm?

Đời trải mấy chục năm sóng gió
Giờ bình yên xin ngỏ đôi lời.
Qua bao nhiêu dốc cuộc đời
Trèo lên đến đỉnh để rồi về đâu? 1100

Sông lặng lẽ trước sau về biển
Dòng đời tôi vạn biến nông sâu?
Tóc phai sương gió bể dâu
Giờ đây ngoảnh lại còn màu phấn xưa

Năm mươi hạ nắng mưa rong ruổi 1105
Gặp lại trò tóc muối bên thầy.
Tôi như chú én lẻ bầy
Mái đầu tuyết trắng lặng bay về trường.

Rưng rưng được thầy thương bạn nhớ
Khắc tim mình từ nhỏ nét son 1110
“Quân Sư Phụ” giữ cho tròn
Người thầy mở lối hàm ơn muôn đời.

Ngồi viết lại dòng đời trôi nổi
Lời biết ơn gửi tới thầy Long.
Người tôi ghi mãi đáy lòng 1115
Từ ngày thầy dạy toán trong nhà trường.

Nhiều năm vẫn mến thương trò nhỏ
Về lại trường còn nhớ tên tôi.
Bao nhiêu các bạn kính mời
Thầy từ chối khéo những nơi rất gần. 1120

Thật cảm động những ân tình ấy
Thầy giáo già tự vẫy Taxi.
Dẫu cho cách trở đường đi
Thầy ơi! Em biết làm gì xứng đây?

Thầy trao gửi tình này chân thật 1125
Qua nụ cười ánh mắt dịu hiền.
Hỏi thăm tựa một ông tiên
Tôi - con –cháu- nữa mới yên lòng thầy.

Tôi nhớ mãi những ngày lớp sáu
Nửa năm đầu điểm xấu mấy lần. 1130
Nửa năm sau có phúc phần
Nhờ Thầy chỉ bảo dần dần tốt hơn.

Tôi quý mến tâm hồn thầy dạy
Từng lời luôn khơi dậy đam mê.
Bên trò chỉ bảo vỗ về 1135
Xem tâm tính nết bạn bè kết giao

Nhớ buổi học hôm nao “triệu tập”
Lên văn phòng để gặp thầy cô.
Tim run chân bước âu lo
Sửa Sai? Sao vẫn lửng lơ trong lòng. 1140

Lê từng bước đến phòng hội họp
Vài bạn cười hồi hộp thêm lên.
Nghe lời thầy nói mới yên
Cho tôi phụ trách thiếu niên nhi đồng!

Niềm vui muốn vỡ tung lồng ngực 1145
Lòng khát khao rạo rực trong tim.
Tưởng như dồn nén nằm im
Bởi lo thân phận khó tìm lối ra.

Bầu trời nắng reo ca chim hót
Chân bước nghe thánh thót bến mơ.1150
Những hôm sinh hoạt trước cờ
Những đêm múa hát trẻ thơ nô đùa.

Niềm vui nối thêm mùa hè đến
Phụ trách riêng trọn vẹn vui sao.
Các em liên đội Hoa Kiều 1155
Đưa anh phụ trách như diều tung bay.

Lòng tôi biết nhờ Thầy tâm huyết
Đã nhận ra tính nết của tôi.
Bỏ qua nguyên tắc cùng thời
Mở con đường sáng cho đời sẻ suôn 1160

Dòng sông có suối nguồn hợp nhánh
Ngã rẽ này lấp lánh diệu kỳ.
Thầy ơi! Tiếp bước em đi
Phải chăng thầy hiểu những gì kín sâu.

Thầy trò tóc một màu tuyết trắng 1165
Em viết lời kính tặng biết ơn.
Trải qua nước cả sóng vờn
Nhớ ơn thầy tặng dấu son ngày nào.

Được thầy dạy tự hào sao hết
Đời học trò gắn kết nghĩa nhân. 1170
Cho con đường sáng trong ngần
Thầy người sáng mãi chữ Tâm dâng đời.

Hồi Ký Đời Học Trò- Những Ngày Sống Lại Tuổi Xanh - p17


Chú cá vượt vũ môn ngày ấy
Lạ sông đời vùng vẫy tự bơi.
Thầy Long chỉ lối ra khơi 1175
Tự thân vận động một thời không quên.

Ngày bỡ ngỡ bước lên phụ trách
Còn lơ ngơ trước các thiếu niên.
Nhờ may . Hay tại có duyên?
Một lời giới thiệu là liền quen thân . 1180

Yêu thích đọc chuyên san Hiếu Học
Từ ngày xưa bỗng chốc ào về.
Nhớ từng kỹ thuật trại hè
Cho nên tôi được bạn bè nể nang.

Ngày cắm trại rộn ràng nhớ mãi 1185
Đêm buông mành gặp phải mưa giông.
Bầu trời vần vũ trên không
Dắt em nhỏ chạy trong lòng âu lo.

Đêm hội trại tuổi thơ vừa tới
Đi trú mưa đêm tối mịt mùng.1190
Lần đường tránh được mà mừng
Nhìn bầy em nhỏ ướt cùng rét run.

Trời muốn thử tính Nhân có lẽ?
Tôi phân công Thưởng sẽ ở nhà
Còn mình cùng Hổ quay ra 1195
Lần trong đêm tối khi mà chưa quen.

Nhìn quần áo khô nguyên mừng quá
Niềm vui thêm gắn bó tình thân
Hội trại còn đến nhiều lần
Gói thành ký ức không quên đường đời. 1200

Giờ nghĩ lại một thời xa ấy
Học trò ngày Thầy dạy ban đêm.
Thấy như được trưởng thành thêm
Học gì làm nấy ngày đêm miệt mài.

Làm “thi sĩ” nhiều bài cổ động 1205
Thơ tuyên truyền trên sóng loa phường.
Tôi luôn xung kích làm gương
Tham gia công tác địa phương vẹn tròn.

Nhớ nhiều nhất những hôm lao động
Xây công viên xẻng gióng sẵn sàng. 1210
Khắp nơi loa phát tin vang
Lời ca câu hát rộn ràng góp vui.

Giờ ngẫm lại ngậm ngùi một chút
Chứ ngày xưa không phút nghĩ suy.
Tham gia hăng hái chẳng bì, 1215
Đợi người nâng đỡ mỗi khi xét bình.

Làm tổ trưởng cảm tình đoàn đấy
Kết nạp sao không thấy có tên.
Nghĩ mình có lẽ vô duyên
Quyết tâm phấn đấu không phiền tới ai 1220.

Sự việc ấy kéo dài theo mãi
Đôi lúc buồn Thế Thái Nhân Sinh.
Biết thân biết phận của mình
Nhủ lòng học tốt chấp hành cấp trên.

Ôi kỷ niệm không quên mà nhớ 1225
Nước ngược dòng vượt vũ môn qua.
Thân mình cá chép cơ mà
Tự bơi tự vượt sẽ qua thác ghềnh.

Con nước nhỏ dập dềnh trôi mãi
Gặp triều lên lại phải trở lui 1230
Đến khi triều xuống trôi xuôi
Khát khao mơ ước một đời biển khơi.

Bồng bềnh mãi thế rồi cũng đến
Biển mênh mông điểm hẹn cuối cùng.
Cửa sông gần tới triều dâng 1235
Trôi thêm đoạn nữa thì không còn mình

Hồi Ký Đời Học Trò- Đôi Bạn Tri Kỷ-P18

Đường học vấn đến đây mỹ mãn
Phía chân trời sáng láng hanh thông
Khi đi canh cánh trong lòng
Ba nằm đất khách mênh mông ngút ngàn 1240

Mấy mùa tết vẫn hằng chờ đợi
Lòng nhớ thương vời vợi xót xa 1245
Mong ngày bốc mộ cho Ba
Giờ đây dịp ấy chỉ là chờ tôi

Bao mong ước vẫn bời bời cháy
Dượng với tôi sang đấy đón Ba
Đốt xương thiếu hụt ngày xưa 1250
Nhặt từng khúc một vỡ oà niềm đau

Dời trảng cát nhuộm màu tang tóc
Ôm ba về tôi khóc nhưng vui 1255
Ba nằm với tổ tiên rồi
Giờ đây mộ ấm đất nơi nặng tình

Ngày hôm ấy nhà mình bận rộn
Má chị lo bề bộn "tang gia"
Sắp cơm canh cúng ông bà 1260
Tổ Tiên dòng tộc nhà nhà đoàn viên

Ơn trời đất nhân duyên may mắn
Mấy bác thương chỉ dẫn mộ Ba
Nếu không day dứt cả nhà
Đau thêm nhiều nữa xót xa bao đời 1265

Buồn vui đến theo lời tôi khấn
Đưa Ba về tự vấn trong lòng
Viết ra chữ hiếu vuông tròn
Hoàn thành tâm nguyện má con vui mừng

Nay ngồi viết theo cùng ký ức 1270
Bạn bè trong những lúc ngược xuôi
Bên ta liệu có bao người
Tri âm tri kỷ một đời có không ?

Kể từ độ lên Đồng Hới học
Đến bây giờ ngót sáu mươi năm 1275
Bên tôi Ngoại bạn tri âm
Sớm hôm san sẻ tận tâm vui buồn

Nghèo hay ốm đau luôn bên cạnh
Những lúc vui sát cánh chia chung
Những khi đến lớp học cùng 1280
Những khi hạnh phúc vui mừng có nhau

Tôi với Ngoại trước sau như một
Luôn tâm thành sống tốt với nhau
Bây giờ mây phủ mái đầu
Hai gia đình vẫn có nhau vui buồn 1285

Lần mất mát nhưng còn duyên nợ
Cha lâm chung vẫn có mặt tôi.
Đấy là hạnh phúc ở đời
Bác luôn nhắc đến tên tôi khi gần

Chuyện bạn hữu trăm lần muốn viết 1290
Ngàn vạn điều kể xiết sao đây ?
Thôi thì nhớ đến những ngày
Áo cơm khốn khó chung tay ta làm

Cùng nhổ cỏ làm bàn chải giặt
Hai đứa tôi sắp đặt việc hè 1295
Rồi còn nhận vẽ mới ghê
“Tay không bắt giặc” hành nghề vẽ tranh

Tranh cổ động về ngành thầy thuốc
Cũng cọ, màu đánh cuộc một lần
Ơn trời đã thấy mùa xuân 1300
Hàng giao cũng đặng muôn phần mừng vui

Ngồi nhớ lại cuộc đời sóng gió
Mới thấy tình Ngoại có với tôi
Mưa giông vần vũ tối trời
Mười năm xa cách bạn tôi vẫn tìm 1300

Nơi sơ tán ầm ầm bom đạn
Rất hiểm nguy mà vẫn đến đây
Người về từ mãi trời Tây
Mười năm cách biệt vòng tay vẫn nồng

Từ sâu thẳm đáy lòng tôi viết 1305
Vẫn biết không kể xiết tình thân
Nhưng mà muốn nói một lần
Ngoại ơi! Tôi bạn tri âm một đời

Ngẩng mặt ngắm bầu trời lồng lộng
Quay sang nhìn sương đọng lá non 1310
Bốn bên gia tộc vuông tròn
Cám ơn tất cả tôi còn bạn thân

Hồi Ký Đời Học Trò-Sang Ngang Lỡ Bước- P19


Mây vần vũ trên trời màu xám
Lầm lũi bay muốn ám ảnh tôi.
Bao nhiêu khát vọng đổi đời 1315
Bấy nhiêu cố gắng mong dời sang trang.

Trời xanh tưởng thênh thang mây trắng
Đường công danh sáng láng từ đây
Mấy năm phấn đấu hăng say
Học hành hoạt động đêm ngày chẳng ngơi! 1320

Vốn đấy chỉ sự đời là thế
Riêng thuyền tôi lặng lẽ cập bờ.
Vũ môn vượt đến bến mơ
Vào năm đầu cấp bất ngờ sang ngang.

Bởi lý lịch ố vàng trên giấy 1325
Hay từ tâm đã thấy nản rồi.
Ngồi trong lớp dạ rối bời
Chẳng lo học tập cứ ngồi đắn đo.

Ba năm học nỗi lo thật sự
Biết được rồi thứ tự về đâu? 1330
Bởi còn ký ức thương đau
Sóng xô đến bến sông màu đục trong?

Cứ quanh quẩn trong lòng so sánh
Bao nhiêu người cùng cảnh nhủ tôi.
Tìm đường đi tiếp đổi đời 1335
Các anh ấy cũng lâm thời bão giông.

Nay nghe được anh không trốn thoát
Mai có người đã vượt sang sông.
Cứ như vậy rối trong lòng
Trong khi phấn đấu ước mong thoát hèn 1340.

Tâm nặng trĩu tôi bèn hỏi bạn
Ngoại đồng tình mạnh dạn khuyên tôi.
Thi trung cấp học cho rồi
Có mình có Dũng một đôi tâm đầu.

Bằng tốt nghiệp hẹn sau vậy nhé 1345
Trong lòng tôi quyết rẽ học nghề.
Nghĩ rằng thoát khỏi bộn bề
Nỗi lo lý lịch nơi quê ngày nào.

Từ hôm đó lao vào học tập
Ôn luyện bài thật gấp để thi . 1350
Ngờ đâu số phận lạ kỳ
Đến giờ chưa hiểu bởi vì tại sao?

Bầu trời sáng phải nào có nắng
Ngày mai thi choáng váng nhìn tên.
Quả thật ký ức khó quên 1355
Chữ Hương thay Dũng. Ôi! tên của mình.

Từ khi ấy niềm tin vụn vỡ
Sự học hành lỡ dở từ đây.
Bao nhiêu mơ ước vụt bay
Trắng đen phút chốc đổi thay bàng hoàng 1360.

Thân “củi một cành …” rằng thế đấy
Thác ghềnh xô nào thấy trước đâu.
Biết phần số vốn muôn màu
Vững tâm làm lại ngày sau sẽ thành.

Chia xa nhé tuổi xanh mơ ước 1365
Những ngày vui chẳng được đầy tay.
Lặng thầm từ giã nơi đây
Chia tay Đồng Hới với thầy bạn thôi!

Gió tung cát bụi trời như thấu
Hắt hiu vầng sáng đậu trên vai.1370
Dáng ai lầm lũi đổ dài
Liêu xiêu về với má nơi quê nhà.

Hồi Ký Đời Học Trò-Hành Trình Ra Bắc- P20


Bốn năm trước một lần đã lỡ
Cứ ngỡ rằng dang dở rồi đây.
Thế mà cũng đến được ngày 1375
Cấp hai tốt nghiệp rủi may rất gần.

Giờ đây lại ngàn lần luyến tiếc
Thời học sinh tạm biệt rẽ ngang.
Bao nhiêu u uẩn mắc giăng
Phải tìm lối giữa những lằn ranh thôi 1380.

Gửi hy vọng chân trời Hà Nội
Quyết tìm đường thay đổi cuộc đời.
Mơ rằng giông bão ngừng trôi
Biết đâu ngoài ấy bầu trời sáng trong

Ôm nỗi tủi tìm phòng bán vé 1385
Đứng xếp hàng lặng lẽ chờ mua.
Ô kìa cô bạn Kim Quy
Học chung ngày trước cũng đi.bây giờ

Mừng tủi gặp bạn bè chung chuyến
Thị xã này quyến luyến mấy năm.1390
Bao nhiêu dấu ấn thăng trầm
Đôi lần rạo rực trái tim dập dồn.

Nhưng tất cả không còn nguyên nữa
Dấu yêu ơi cánh cửa sập rồi.
Ra đi lặng lẽ đơn côi 1395
May mà bạn cũng như tôi lặng thầm

Xe lăn bánh xa dần Đồng Hới
Qua những nơi vời vợi nhớ thương.
Dấu xưa ẩn hiện trên đường
Trong tôi đầy ắp vấn vương nơi này 1400.

Nào đâu chỉ học thầy hỏi bạn
Mà còn qua mấy bận long đong
Tình riêng một chút sáng trong
Dẫu rằng dấu kín đáy lòng mà thôi.

“Hoành Sơn Nhất Đái” Người xưa nói 1405
“Vạn Đại Dung Thân” trái với tôi.
Xa dần quê mẹ yêu ơi!
Quảng Bình hẹn nhé ngày tôi trở về.

Ngổn ngang với bộn bề tâm sự
Bạn đồng hành thì ngủ rất ngon. 1410
Xe êm lăn bánh bon bon
Làn hương thiếu nữ như còn đâu đây.

Ngồi bên bạn gợi ngày trộm nhớ
Trái tim non chưa ngỏ lời yêu.
Vì lo lễ nghĩa giáo điều 1415
Dẫu thương dẫu nhớ dẫu yêu lặng thầm.

Liêu Thúc Tín nốt trầm tôi mến
Cô bạn hiền quyến luyến sớm hôm.
Đơn phương một mối tình buồn
Xe lao vùn vụt bào mòn ước mơ 1420.

Vẫn lặng lẽ thẩn thờ bỡ ngỡ
Khi đến Vinh nhà trọ hết rồi.
Cùng nhau trao đổi một hồi
Bạn nam ở lại chúng tôi đi tìm.

Tôi là cháu bao năm nay đến 1425
Bước vào nhà không hẹn nào ngờ.
Dì cùng với đám em thơ
Cả nhà vui vẻ khiến cho tôi mừng.

Sau những phút trùng phùng thăm hỏi
Biết ngày mai tôi tới Hà Thành. 1430
Cầu mong tìm việc làm nhanh
Sau khi thoát khỏi khúc quanh đời mình.

Tịnh lớn tuổi em nhìn đời khác
Nghề làm thầy đưa cách nghĩ xa.
Đường đời dài rộng bao la 1435
Khuyên tôi học tiếp mới là khôn ngoan.

Nghe Tịnh nói lời toàn vàng ngọc
Đời học trò bỗng chốc mở ra.
Chân trời rực sáng sao sa
Tôi nghe thánh thót bài ca học trò 1440.

Ngẫm có phúc trời cho tôi hưởng
Không nơi trọ đổi hướng đời tôi.
Lần này chắc ý ông trời
Họ hàng đã giúp những lời thật tâm.

Một mình vẫn âm thầm lo sợ 1445
Nhưng những lời thấu tỏ ruột gan.
Tịnh mong tôi cố học hành
Hai năm cuối nữa hoàn thành cấp ba.

Niềm vui mới vỡ òa hạnh phúc
Bao nhiêu người đã giúp đỡ tôi. 1450
Tổ Tiên Cha với ông trời
Linh thiêng phù hộ để tôi trưởng thành.

Đường học tưởng tan tành mây khói
Bỗng trở về sáng chói tương lai.
Chia tay bạn, sáng ngày mai 1455
Đêm nay có lẽ đêm dài nhưng vui.

Ngàn tinh tú trên trời lấp lánh
Vì sao nào chắp cánh tôi bay.
Nâng khao khát bấy lâu nay
Ước mơ thành đạt dâng đầy men say 1460.

Hồi Ký Đời Học Trò- Học Trò Xứ Nghệ-P21


Một lần nữa đời như giấc mộng
Nâng cánh bao khát vọng trong tôi
Trải qua cay đắng ngọt bùi
Xuôi dòng tri thức thuyền tôi vào đời

Nay nhớ Tịnh là người bên ngoại 1465
Con của Dì nhưng tuổi lớn hơn
Ở trường thầy dạy chuyên môn
Tôi trong cuộc sống hàm ơn em nhiều

Người thầy dạy những điều nhân nghĩa
Bao năm qua gặp gỡ đôi lần 1470
Tấm gương phản chiếu trong ngần
“Gần đèn ..” tôi cũng dần dần sáng lên

Nghề thầy giáo em rèn tâm đức
Những ngày tôi có phúc sống bên
Rũa mài tri thức vững bền 1475
Học từng cách sống giữ nguyên nếp nhà

Đất Xứ Nghệ bao la trời rộng
Nước sông Lam lắng đọng nghĩa nhân
Cho tôi ấm áp tình thân
Cho tôi hạnh phúc sống gần bạn xa 1480

Huỳnh Thúc Kháng mở ra cánh cổng
Đời học trò khát vọng thiết tha
Để rồi chắp cánh bay xa
Ngôi trường mơ ước của ta đây rồi!

Giờ đây vẫn bồi hồi xúc động 1485
Ngỡ ngàng nghe tiếng trống khai trường
Phượng chờ tôi nở bên đường
Ngọc Lan nhè nhẹ tỏa hương ngọt ngào

Bầy chim ríu rít chào Ngọc Dũng
Người đi đường như cũng vui lây 1490
Thấy tôi đi học hôm nay
Khẽ khàng cất tiếng Nơi này tôi yêu

Và cứ thế bao điều mới mẻ
Bước tới trường tư thế học sinh
Bạn bè chia sẻ thân tình 1495
Làm quen một lượt thấy mình thật vui

Những ngày tháng nối dài theo mãi
Vì sang ngang nên phải cố thôi
Thời gian lặng lẽ vẫn trôi
Hòa đồng với bạn nên tôi kịp dần 1500

Khi việc học có phần thong thả
Tôi tham gia tất cả phong trào
Góp nhiều tiết mục giải cao
Việc trường việc lớp việc nào cũng vui

Một ngày trái tim đòi lên tiếng 1505
Tình bạn bè muốn tiến thêm thôi
Thanh Hà như hiểu lòng tôi
Gửi trao ánh mắt nụ cười rất duyên

Nghe câu hát ”Chim Quyên ăn trái…”
Lòng ngập ngừng dừng lại kịp thời 1510
Bên nhau chỉ dám mỉm cười
Nhiều đêm thao thức tìm lời rút lui

Bao thổn thức những lời muốn nói
Nhưng mấy từ “hộ đối…” đuổi đeo
Khiến tôi tự té ngã nhào 1515
Ôm luôn tình ấy cất vào đơn phương

Sông Lam uốn khúc vương màu nắng
Tuổi học trò áo trắng vẫn trôi
Bao nhiêu khát vọng thành lời
Ngân vang vọng mãi giữa trời Nghệ An 1520

Giờ ngồi viết dâng tràn yêu mến
Vẫn một lòng quyến luyến thành Vinh
Yêu sao bao tấm chân tình
Nhớ thầy cô nhớ gia đình ân nhân

Cám ơn đến ngàn lần không hết 1525
Mảnh đất này gắn kết đời tôi
Học trò Xứ Nghệ một thời
Tôi trân quý.Nhớ suốt đời không nguôi

Hồi Ký Đời Học Trò- Niềm Vui Mong Manh-P22


Trời gió bấc rít lùa giá lạnh
Một mình nghe cô quạnh mênh mông .1530
Noel đến vốn không mong
Vẫn nghe réo rắt tiếng lòng gọi đi .

Những rung động diệu kỳ giục giã
Lời con tim chứa cả khối tình.
Rồi luôn tự hỏi lòng mình 1535
Nhớ thương? yêu mến? không! hình như không?

Cứ chất vấn lòng vòng như thế
Nỗi niềm riêng biết để nơi đâu.
Làm sao chứa mãi trong đầu
Làm sao để được bên nhau trọn đời 1540 .

Năm học cuối qua rồi một nửa
Từng ấy ngày lần lữa trong tôi.
Con tim nhịp đập rối bời
Bởi ôm hình bóng một người bấy nay .

Chung cảnh ngộ trường này đến học 1545
Huế-nơi sinh ra vóc dáng nàng.
Theo cha Tập Kết Nghệ An
Một nhành Huỳnh Liễu dịu dàng thông minh.

Nàng hồi tối chờ mình hẹn đến
Chẳng hiểu sao lỗi hẹn không qua .1550
Bây giờ có lẽ giận ta
Bước đi thầm nghĩ “phong ba…” chờ mình.

Vừa đến cửa thật tình cảm động
Các em nàng trông ngóng chắc lâu
Reo vui ríu rít gọi nhau 1555
Chị ơi anh Dũng trước sau chúng dồn.

Nào là tại sao hôm qua vắng
Nào chúng em bị mắng do anh.
Chúng vây ríu rít xung quanh
Tôi nghe ấm áp như anh trong nhà 1569.

Liễu đỏ mặt miệng la chặn chúng
Sợ bầy em làm nũng khai ra.
Nàng chờ ngóng đợi tôi qua
Đuổi em đi xuống dưới nhà thật mau.

Nàng không biết trong đầu vui lắm 1565
Tôi nhìn nàng muốn cám ơn thôi.
Mong manh cảm thấy thân rồi
Chị em nàng đã cho tôi ấm lòng.

Chuyện rời rạc vốn không đầu cuối
Rào đón rồi nàng mới nói ra. 1570
Chuyện trường Đoàn họp hôm qua
Chuyện tôi được xét nhưng mà “Xét thôi”.

Mấy năm trước biết rồi thật khó
Sợ nàng buồn tôi mở lối ra.
Chuyện đoàn chuyện đội chúng ta 1575
Cùng nhau phấn đấu để mà học thôi.

Nàng nghe thế cũng thôi không nói
Biết lòng tôi vời vợi nỗi buồn.
Một thời chất chứa tủi hờn
Nàng như thấu hiểu tâm hồn của tôi. 1580

Gió thốc lạnh cùng lời từ biệt
Bàn tay nàng níu riết tay tôi.
Xem như nó chẳng muốn rời
Cuối cùng cũng nói ra lời hẹn nhau.

Đêm lễ hội đèn màu giăng lối 1585
Lời hẹn đầu theo với tháng năm.
Trải qua sóng gió thăng trầm
Mong nàng hiểu được trong tâm của mình.

Ôm niềm nỗi mối tình sét đánh
Hai đôi mắt sóng sánh nhìn nhau. 1590
Tôi như gặp đã rất lâu
Nàng như thấu hiểu thẳm sâu nhiều điều.

Chúng tôi vẫn sớm chiều đến lớp
Việc riêng chung tâm hợp ý đầu.
Nhiều khi hai đứa bên nhau 1595
Trái tim giục giã nói mau đi mà.

Rất nhiều lúc gần xa muốn nói
Quá khứ xưa tăm tối chặn lời.
Tôi ôm mặc cảm không rời
Còn nàng chắc cũng đầy vơi nỗi niềm. 1600

Đường tình mở ngõ duyên lại chặn
Bởi tôi luôn biết phận lo xa.
Bức màn quá khứ không nhòa
Gia đình đơn chiếc lại xa nơi này.

Tôi thầm nhủ chờ ngày tươi sáng 1605
Vẫn biết yêu cay đắng nhạt dần.
Đêm đêm mơ giấc nồng nàn
Ngày nhìn bốn phía muôn vàn khó khăn.

Ngại ngần mãi nửa năm trôi mất
Nàng vẫn luôn chân thật với tôi.1610
Nàng như thân thiết lâu rồi
Tôi buồn an ủi tôi vui nàng cười.

Rất nhiều dịp chờ lời yêu ngỏ
Nhưng người luôn bỏ lỡ là tôi.
Nhiều cơ hội thế cứ trôi 1615
Ghi vào nhật ký những lời nhói đau.

Biết rằng đã yêu nhau phải chối
Bởi đường đời tăm tối buông xuôi.
Mong manh như hạt sương rơi
Ngọt ngào hạnh phúc yêu người là mơ. 1620

Giờ ngồi viết thẫn thờ nhớ lại
Nỗi niềm xưa tê tái lại về.
Mối tình không một hẹn thề
Mà sao chất chứa bộn bề tới nay.

Nhớ cảm giác nắm tay ngày ấy 1625
Kỷ niệm xưa trỗi dậy đầy vơi.
Nàng mong tôi muốn mở lời
Vậy mà sao để một đời cách xa.

Cám ơn nhé ! “món quà”hạnh phúc
Bởi lần đầu có chút tự tin. 1630
Hy vọng chan chứa cuộc tình
Noel đêm ấy chúng mình hẹn nhau!

Sông Nhật Lệ nay màu xanh thẳm
Lý Hòa giờ say đắm hồn thơ.
Có người đôi lúc thẫn thờ 1635
Hỏi nhành Huỳnh Liễu bây giờ ra sao?

Hồi Ký Đời Học Trò- Lưu Bút Màu Hồng-P23


Thuyền tri thức gần ngày cập bến
Thời gian trôi nhanh đến ngỡ ngàng.
Khắp nơi ve đã ngân vang
Phượng khoe màu thắm trên tàng cây cao. 1640

Vào lớp học xôn xao lưu bút
Ghi khắc từng giây phút bên nhau.
Học trò cuối cấp nôn nao
Ngày chia tay với khát khao vào đời?



Cô đơn bởi tim tôi lỗi nhịp 1645
Rung động thôi chẳng kịp ngỏ lời.
Bây giờ lưu bút đầy vơi
Lòng tôi in bóng một người trong tim.

Hai năm học âm thầm lặng lẽ
Các cô nàng khe khẽ bảo nhau.1650
Trách tôi anh ấy làm cao
Để vương niềm nỗi biết bao cô nàng .

Dẫu mơ mộng biết rằng yêu đấy
Nhưng ghìm lòng che đậy mình đi.
Trái tim biết phải trái chi 1655
Nhưng mà sâu thẳm biết vì tại sao.

Nhiều khi cũng nao nao muốn ngỏ
Nhưng thật lòng sợ khổ người ta.
Thế rồi nay sắp chia xa
Nhận tờ lưu bút vỡ ra bao điều. 1660

Màu hồng ấy thay điều muốn ngỏ
Một năm qua bỏ lỡ mất rồi.
Nhưng mà đọc hết than ôi!
Người ta đã nói những lời thiết tha....

Ngày đầu gặp cũng là trước lớp 1665
Liễu bước vào đã hớp hồn tôi.
Bây giờ đọc vẫn bồi hồi
Y như những lúc Liễu ngồi bên tôi.

Liễu nhớ cả những lời tôi viết
Truyện “Tóc Đen”tha thiết “Tóc Vàng” 1670
Lê khuyên Huỳnh rất nhẹ nhàng .
Làm cho Liễu phải xốn xang trong đầu

Mượn chuyện ấy gửi nhau lời nhắn
Vẫn biết rằng may mắn đời tôi.
Làm sao nói hết Liễu ơi! 1675
Ngày gần xa cách hai nơi quê nhà.

Trong sâu thẳm biết là mình cũng…
Nhưng số phần có những lối riêng.
Biết đâu ngã rẽ nhân duyên
Biết đâu là bến cho thuyền tình neo. 1680

Thôi hãy cứ trong veo tình bạn
Dù trong tim ngàn vạn tiếng yêu.
Nhưng còn bao sớm với chiều
Tròng trành trên sóng nói yêu không đành.

Thủa xưa ấy ! chân thành tình bạn 1685
Để hôm nay có vạn điều thương.
Có bao thao thức dặm trường
Có niềm vui với hoa hương thắm nồng.

Vẫn lưu giữ tấm lòng muốn gửi
Là màu hồng viết nỗi đơn phương 1690.
Ngày xưa hẹn ước chưa vương
Bây giờ cho gửi nhớ thương bạn mình.

Hồi Ký Đời Học Trò-Ngày Về-P24


Học trò tuổi hồn nhiên thơ mộng
Mười năm trời khát vọng dưỡng nuôi
Bão giông quấn lấy cuộc đời 1695
Mắt nhòe lệ đẫm một thời mực phai

Từng trang sách nổi trôi lật mãi
Bao nhiêu lần tưởng phải dở dang
Vậy mà vẫn cứ sang trang
Giở lần cũng tới bảng vàng ghi tên 1700

Bằng tốt nghiệp ngọn đèn soi sáng
Dõi theo thuyền rẽ sóng cập bờ
Bấy lâu khao khát đợi chờ
Một con đường mới bây giờ hanh thông

Hôm nay đến ngôi trường lần cuối 1705
Nhìn tên mình và Liễu với Hà
Bạn bè cùng lớp...Bước ra
Ngắm nhìn thật kỹ nơi ta nặng tình

Hai năm học trường Huỳnh Thúc Kháng
Mười năm trời chớp nhoáng qua mau 1710
Từ khi học những chữ đầu
Trong vòng dâu bể khổ đau muôn phần

Đâu đây ngả rẽ lần lớp bốn
Khi trải qua khốn đốn cả nhà
Bốn năm Đồng Hới chia xa 1715
Thành Vinh bến đậu để ta thành người

Quay nhìn lại một thời cắp sách
Qua hết rồi thử thách thấp cao
Tủi hờn cay đắng ngọt ngào
Ơn nhiều người mến tặng trao bao điều 1720

Thuyên cậu tú cánh diều no gió
Đường học hành giông tố qua rồi
Phượng hồng vẫy cánh cười tươi
Ve ngân khúc hát tặng người xa quê

Bên Huỳnh Liễu đường về chung bước 1725
Hai đứa tôi ao ước những gì
Phía trước điểm đến khác đi
Hai trường đại học chọn thi không cùng..

Giờ thi đậu hãy mừng trước đã
Liễu mở lời thấu cả tim tôi 1730
Tối nay có dịp hẹn rồi
Công viên sánh bước bên người tâm giao

Phải tìm đúng ghế nào ngày cũ
Nơi lần đầu gặp gỡ nên quen
Nhớ cây bông giấy hồng sen 1735
Nghe ra nàng đã chẳng quên chút nào

Thanh kẹo lạc ngọt ngào của Liễu
Đưa chúng tôi thêm hiểu lòng nhau
Nàng luôn chờ đợi một câu…
Còn tôi lơ chuyện để đau lòng nàng 1740

Ngày tạm biệt Nghệ An đã đến
Tôi âm thầm ra bến hẹn xe
Rồi đi tạm biệt bạn bè
Sau cùng chào Liễu khi về ngồi lâu

Trời chẳng thấu kẻ sau người trước 1745
Rời nhà về chẳng được gặp nàng
Thẫn thờ ôm nỗi bẽ bàng
Thấy nơi rạp hát dáng nàng đợi ai…?

Nàng đứng đó lòng tôi suy sụp
Định bụng liền không gặp về ngay 1750
Thím Mai cho biết mới hay
Liễu vừa mới đến ai bày ganh tuông?

Đêm hè ngỡ mùa đông giá lạnh
Năm canh dài canh cánh trong tôi
Sáng mai đã phải về rồi 1755
Hôm nay hai đứa chưa lời chia tay

Còn phía Liễu đêm nay sao nhỉ ?
Không biết rằng nàng nghĩ gì đây
Khi về biết được tối nay
Tôi sang tạm biệt để ngày mai đi 1760

Nghĩ quanh quẩn sầu bi bối rối
Làm sao đây nàng vợi buồn đau
Bây giờ biết trách ai đâu?
Không se duyên phận cho nhau lẽ nào?

Một mình bước nôn nao mong ngóng 1765
Chờ đợi trông thấy bóng một người
Ôm bao kỷ niệm buồn vui
Mang theo cả ánh mắt người thầm yêu

Xe lăn bánh cuốn theo hy vọng
Thầm hẹn rằng nhanh chóng trở ra 1770
Chợt nhìn trong khói xe qua
Liễu đang hớt hải nhạt nhòa chạy theo

Thế là hết nhổ neo rời bến
Thuyền tình tôi lỗi hẹn không phai
Trải qua nhiều tháng năm dài 1775
Trong tôi vẫn nhớ dáng người bạn xưa

Hồi Ký Đời Học Trò- Giấc Mơ- Hồi Kết- P25


1- Tương Phùng


Làng sơ tán chiều hè lộng gió
Tiếng đạn bom gầm rú vừa ngưng
Âm vang tiếng vọng từ rừng
Nghe như khoảng lặng chưa từng bình yên 1780

Hoa phượng trốn hè miền bom đạn
Đó đây vài tiếng bạn ve ca
Gởi thương vào nhớ tuổi hoa
Về Quê ngày ấy thế mà mười năm

Vẫn nhốt chặt băn khoăn từ ấy 1785
Thi thoảng đòi vùng vẫy rong chơi
Vì sao hụt hẫng chơi vơi
Vì đâu lâm cảnh một đời biệt li

Tiếng súng vọng ầm ì đánh thức
Anh thợ may sự thực là tôi 1790
Nhìn ra cổng thấy con chơi
Biết rằng đi chợ vợ hơi lâu về.

Cắt vài sợi chỉ se niềm nỗi
Gửi tâm tình theo mỗi đường may
Ngâm lên một khúc tỉnh say 1795
“Nước đi đi mãi…” biết ngày nào quên?

Nhớ lại thủa hoa niên thềm cũ
Giờ nhìn con bày đủ trò chơi
Nắp bom bi lấy làm nồi
Vỏ dầu Nhật Lệ lá rơi thay tiền 1800

Thêm vỏ ốc, hộp diêm dăm nắp
Chúng lăng xăng chơi khắp vườn nhà
Dáng chiều ngả trước hàng ba
Nhìn con sung sướng món quà trời trao

Thế rồi bỗng ngọt ngào tiếng nói 1805i
Các cháu cho cô hỏi với nào
(Một người thiếu phụ cao cao)
Hình như cán bộ nơi nào đến đây

Tại sao biết nơi này hỏi Dũng?)
Chẳng kịp chờ nghe chúng trả lời 1810
Ngồi ngay xuống hỏi con tôi
Cháu con ba Dũng đây rồi phải không ?

Dẫu nằm mộng không mong chẳng ước
Huỳnh Liễu giờ đang trước mặt tôi
Trên tay bế bé Ngân cười 1815
Vào nhà mới hỏi đến tôi ngẩn người

Xa đằng đẵng đến mười năm chẵn
Huỳnh Liễu tìm tới tận đây thăm
Một người bạn cũ thăng trầm…
Để thời tuổi ngọc xa xăm vọng về 1820

Giờ đây Liễu theo nghề nhà giáo
Vẫn dịu dàng thơm thảo như xưa
Ôm Ngân thật chặt vui đùa
Cháu tôi ngoan quá trời đưa cô gần

Nhìn tôi rất ân cần nàng hỏi 1825
Chị đi đâu? nàng nói đủ nghe
Rót mời nàng cốc trà quê
Tôi khe khẽ cũng sắp về ngay thôi

Vẫn thân mật cùng lời thăm hỏi
Kẹo Hải Châu nàng mới mang ra 1830
Tận tay trao những món quà
Còn khen hai đứa nhất là Ngọc Ngân

Nàng luôn miệng phân trần may mắn
Nhìn sang tôi ý nhắn tối nay
Ngàn điều muốn nói chất đầy 1835
Một đêm không đủ bao ngày cách xa

Đất sơ tán trải qua hoạn nạn
Chứa trong lòng bao đạn bom rơi
Còn kia chứng tích một thời
Người về từ chốn xa xôi Tương Phùng 1840

2- Đêm Trăng Đoàn Viên


Thấy thấp thoáng vợ tôi nàng bước
Rồi cất lời hỏi trước rất thân
Em chào chị- Nghĩa phân vân
Ai đây? - Huỳnh Liễu có lần em nghe...!

Nàng chủ động mọi bề sau trước 1845
- Cho em cùng cơm nước một tay
Em quen công việc mỗi ngày
Tôi nghe ấm áp dâng đầy mến thương

-Xa xôi thế tìm đường vất vả
Vợ tôi vui vồn vã với nàng 1850
Hai người thủ thỉ cùng làm
Tôi cho con tắm âm thầm dõi theo

Xong cơm nước Nghĩa nhiều tâm lý
Con sang ngoại theo ý của nàng
Cùng tôi với Liễu và trăng 1855
Đêm nơi sơ tán râm ran chuyện trò

Tôi cùng vợ ngồi nghe Liễu kể
- Ngày ấy không địa chỉ nơi này
Lý Hòa em nhớ thật may
Liễu ra Bộ họp gặp ngay một người1860

Nghe Liễu hỏi nơi này tha thiết
Người ấy liền cho biết có xe
Ngày mai cô muốn cùng về
Quá giang xe ấy…Liễu nghe rất mừng ...”

Liền xin nghỉ rồi cùng rong ruổi 1865
Đến đầu làng ngồi đợi người qua
Có người trong ấy đi ra
Nghe hỏi tên Dũng chỉ qua lối này

Còn đưa Liễu đến đây nữa đấy
Càng chuyện trò càng thấy thêm gần 1870
Vợ tôi hỏi tới người thân
Liễu như ấp úng phân vân một hồi

- Dạ đi Đức về rồi mới cưới
Một cháu trai bằng tuổi bé Ngân
Trời đêm sương xuống lạnh dần 1875
Chia tay đi ngủ…Nghĩa phần hiểu tôi

Quay sang Liễu Nghĩa mời ở lại
Liễu phân bua mai phải ra rồi
Bây giờ liên lạc dễ thôi
Liễu ra ngoài ấy sau rồi lại thăm 1880

Cùng trò chuyện thêm dăm câu nữa
Ánh trăng ngà ghé cửa chia vui
Một canh sum họp ba người
Một đêm chia sẻ ngọt bùi với nhau

Cám ơn Nghĩa “ấp đầu tay gối” 1885
Mười năm trời vời vợi nhớ thương
Bên em có chút buồn vương
Ngày Về năm ấy đoạn trường cách xa

Thời ly loạn ngỡ là xa mãi
Có ngờ đâu gặp phải cảnh này 1890
Cùng em với Liễu đêm nay
Cả ba với ánh trăng gầy Đoàn Viên


3 - Ôn Cố Tri Tân


Trăng khuya sáng dõi theo hơi thở
Gió thì thào muốn đỡ dùm tôi
Nói gì đây nghèn nghẹn lời 1895
Tự mình ấp úng đầy vơi nỗi niềm

Chẳng thể trách nhân duyên đã lỡ
Bởi đường đời cách trở núi sông
Bao nhiêu uẩn ức trong lòng
Bao nhiêu kỷ niệm thốt không ra lời 1900

Ngay bên cạnh nàng ngồi tư lự
Đang lựa lời trách cứ tôi đây?
Cả hai tình ý thẳng ngay
Rối bời tâm trí ai hay bây giờ?

Ngày xưa Liễu đợi chờ tôi ngỏ 1905
Bao nhiêu lần duyên cớ vì đâu
Để cho tan giấc mộng đầu
Vì tôi nàng phải vương sầu bao năm…

Cầm điếu thuốc âm thầm tôi đốt
Một lúc sau mới thốt ra lời 1910
- Liễu ơi suốt chục năm trời
Dũng luôn nhớ các bạn người Nghệ An

Nhớ trường lớp, rạp tan đêm ấy
Nhớ dáng người đứng đấy không nguôi
Vì lòng ghen tị đấy thôi 1915
Lần chia tay ấy một đời dở dang

Vẫn cứ nghĩ tưởng rằng ra lại
Về quê chơi gặp phải chiến tranh
Rồi dang dở chuyện học hành
Để hôm nay Liễu gặp anh thợ này… 1920

Liễu vội cắt ngang ngay rồi nói
- Ngày chia tay vời vợi nỗi buồn
Anh đi như chạy trốn luôn
Không dòng địa chỉ không buông lời chào

Là con gái làm sao chịu nổi 1925
Khi về đây không gửi cả thư
Làm sao vợi bớt tâm tư
Làm sao không tủi… bây giờ nghĩ sao?

Nghe nàng nói nôn nao trong dạ
Tôi hiểu rằng cớ sự bây giờ 1930
Tại tôi thủ phận chẳng ngờ
Hôm nay gặp Liễu để giờ hiểu hơn!

Nay đã hiểu nguồn cơn quá rõ
Đều do duyên phận số của trời
Liễu đà về đến tận nơi 1935
Thăm và gặp được… một thời cố nhân

Liễu im lặng bần thần đôi phút
Rồi quay sang như trút nguồn cơn
- Ngày xưa hiểu rõ hết trơn
Bởi lời anh nói ..Liễu hờn vậy thôi 1940

Anh có nhớ những lời khi ấy
Rằng mai sau thầy dạy trường làng
Thâm sơn cùng cốc không chừng
Làm sao xứng đáng với nàng được đây

Ông giáo ấy hôm nay Liễu gặp 1945
Vẫn xứng danh ..đầy ắp nghĩa nhân
Cuộc đời sống có một lần
Sống cho thanh bạch trong ngần tiếng thơm

Về đây Liễu hiểu hơn rồi đấy
Ngồi bên nhau khơi dậy ngày xưa 1950
Nói lời nay chắc cũng thừa
Đời này chỉ có Liễu vừa hiểu tôi

Như bên cạnh bao người ruột thịt
Liễu với tôi thân thiết nhường nào
Bây giờ chẳng biết làm sao 1955
Chỉ mong mình nhớ ngày nào bên nhau



Trăng đã xuống khuất sau núi Tượng
Mây bay như rồng phượng kết đôi
Sao mai lấp lánh sương rơi
Liễu như buồn tủi gửi tôi nét sầu 1960

Tôi giục Liễu thôi sau hãy nói
Giờ khuya rồi …nàng vội khoát tay
- Xa nhau từ bấy đến nay
Được ngồi trò chuyện thế này rất vui

Nghĩa ra giục- Chị ơi vào nghỉ 1965
Sáng ngày mai khi chị về nhà
Từ đây anh Dũng đưa ra
Đền bù công chị từ xa tới mà

Tiếng gà gáy vọng ra trong xóm
Cuối chân trời cũng chớm hừng đông 1970
Tôi như trút cả nỗi lòng
Và nàng chắc cũng đã không còn hờn

Đã lâu lắm mây hồng nay ngắm
Cầm tay nàng bước chậm bên nhau
Bất chợt nàng hỏi một câu 1975
Ngày xưa khi ấy…sông sâu? Hay đò

Nàng nhẹ mở chuyện trò ngày cũ
Trách tôi nào chỉ cứ “Tố Tâm”
Nào là “Hồn Bướm mơ tiên”
Còn lời nàng muốn thì quên hay là… 1980

Đến đây phải thật thà thú nhận
Bởi thân mình biết phận làm ngơ
Lòng nàng sớm biết rồi cơ
Nhưng mà đành phải…bây giờ hiểu cho

Nàng nghe bỗng bất ngờ quở trách 1985
Làm hòa lại có cách của tôi
Bây giờ em hạnh phúc rồi
Chồng con đầm ấm đấy thôi ai bằng

Nàng vừa hét vừa giằng thật mạnh
- Chồng con nào? Chỉ…"quạnh hiu…” thôi 1990
Là em nói dối cho rồi
‘Có chồng theo nguyệt hoa chơi’ được à!

Nàng bước vội mất đà nên ngã
Tôi nhào qua mong đỡ được nàng
Miệng thì la hét vọng vang 1995
Trời ơi !Liễu… Liễu….chợt choàng tỉnh ra

Một giấc mộng ngỡ là đời thật
Khi áo cơm chật vật bao vây
Khu sơ tán Nạp nương này
Chiến tranh tàn phá đêm ngày chưa yên 2000

Khi thức dậy…nhớ quên lắng đọng
Mấy canh dài tôi sống trong mơ
Oanh Ngân yên giấc trẻ thơ
Cạnh bên Nghĩa vẫn đang chờ vòng tay

Hừng đông rạng rỡ ngay trước cửa 2005
Mười năm qua chất chứa trong tôi
Đêm nay mơ tỉnh qua rồi
Bên mình hạnh phúc con cười vợ tươi

Giấc mơ ấy buồn vui một thủa
Khát khao rằng mở cửa thật hư 2010
Để bao nhiêu những tâm tư
Cố nhân đã hiểu giống như mộng vàng

Thực và mộng bình an một kiếp
Vòng Tử Sinh nối tiếp ngàn sau 2014

                            ===== HẾT =====

                                             Sai Gon tháng 4 -2014

                                                       Xuân Sơn


Không biết nói gì hơn cháu ạ
Món quà này hơn cả tình thân
Nếu không có cháu mẫn tâm
Hồi ký của chú chắc dần mòn thôi

Giờ đã được truyền hơi bay bổng
Tuổi xế chiều chắc cũng dài theo
Cảm ơn cháu gái rất nhiều
Món quà sự sống  dáng chiều hồng tươi
                                    Chú Ngọc Dũng



6 nhận xét:

  1. em nhận tem vàng và chia vui cùng anh với cuốn hồi ký giá trị
    Chúc anh vui khỏe và HP ạ
    http://www.risorseutili.com/albums/fiori%20flowers/fiori%20gif%20flowers%20glitter%2021.gif

    Trả lờiXóa
  2. HỒI KÍ CUỘC ĐỜI ĐẦY NƯỚC MẮT
    NHƯNG TÌNH NGƯỜI THẮM THIẾT BIẾT BAO

    Trả lờiXóa
  3. Xin cẳm ơn NN VÀ Đ T đã ghé thămnhé
    Chúc hai vị an lnhf và sk hp

    Trả lờiXóa
  4. http://www.tho.com.vn/sites/www.tho.com.vn/files/imagecache/avata35x35/pictures/picture-6859946587830.jpg

    datnuoct's picturedatnuoct 2 ngày trước mới
    Đúng là ở thi đàn có một
    Chuyện văn xuôi mà diễn thành thơ
    Thế mà cốt truyện chẳng mờ
    Đọc xong ai cũng ngẩn ngơ theo cùng
    Cứ thắc mắc sao dừng mười bốn(2014)
    Mà không dài tới tận hai mươi(2020)
    Nước ta cùng với nước người
    Thuế quan mở cửa tiếng cười hân hoan
    Vài dòng cốt tỏ lòng bái phục
    Dâu dám dùng rìu múa trước sư
    Chúc anh sức khỏe vô tư
    Chứa chan hạnh phúc đến từ muôn phương

    Trả lờiXóa
  5. http://www.tho.com.vn/sites/www.tho.com.vn/files/imagecache/avata35x35/pictures/picture-12159879355290.jpg Chu Long
    Tôi rất khâm phục và cảm kích tấm lòng thi vị của XS ...rất ngưỡng mộ rất cám ơn tác phẩm của anh Dũng đã để cho XS thể hiện tấm lòng của mình Cám ơn hai người ......

    http://www.tho.com.vn/sites/www.tho.com.vn/files/imagecache/avata35x35/pictures/picture-8530898925983.jpg Lê Thị bạch Huệ
    Một tác phẩm thể hiện xuất sắc tấm lòng và tài năng của làm thơ!!!

    GỬI LỜI NGƯỠNG MỘ VÀ CHÚC SỨC KHỎE HAI TÁC GIẢ

    Trả lờiXóa
  6. Một hồi ký đậm đà tình nghĩa
    Chứa bao nhiêu hoan hỉ bi ai
    Nói lên đủ cả tâm tài
    Của hai tác giả nên bài học hay!...

    Anh Ngọc Dũng và Xuân Sơn quý mến! Lâu nay em bận quá nên ko sang thăm anh đều được. Nay biết tác phẩm của anh được Xuân Sơn chuyển thể sáng tác thành công, em rất vui và chúc mừng anh cùng Xuân Sơn nhé. Chúc anh chị cùng gđ luôn khỏe vui và hạnh phúc!

    Trả lờiXóa

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Hình ảnh : Copy link hình và dán trực tiếp vào comment mà không cần dùng thẻ
LƯU Ý :Định dạng đuôi ảnh hỗ trợ ['JPG','GIF','PNG','BMP']