=====================================================================
Tấm Chân Tình Sẻ Chia
Của Tác Giả Nguyễn Vũ Song Thu Với Hồi Ký Đời Học Trò.
Tác giả Nguyễn Vũ Song Thu trong một Comment chia sẻ với tác giả Hồ Ngọc Dũng chị đã viết thế này:"Do cùng cảnh ngộ với anh nên em vô cùng xúc động khi đọc hồi kí của anh và thơ chuyển thể của HXS." Có lẽ cộng thêm sự đồng cảnh ấy nên chị đã cùng đồng hành suốt 25 chương, 28 phần bằng thơ của Xuân Sơn và 25 chương văn xuôi của tác giả HND. Bài tổng hợp này XS xin phép chỉ đăng thơ chị viết như một lời cảm ơn chân thành tới tác giả Nguyễn Vũ Song Thu
Ngồi ngẫm lại một thời xưa cũ
Lệ lưng tròng, ủ rũ tâm can
Bao nhà phải chịu ức oan
Nỗi đau thấm đất lời than thấu trời
Một thời đau khổ khó quên
Dưới trên lộn chỗ, đảo điên tình đời
Càng nghĩ càng buồn anh ơi
Bầm gan chỉ biết vạch trời kêu oan
Một thời đau đớn xót xa
Đã thành giọt đắng trong ta bao ngày
"Chẳng ăn phải ớt mà cay
Chẳng cầm phải lửa mà tay em phồng"
Mất người hết của tội không
Anh em xa lánh, vợ chồng ly tan
Vạch trời vạch đất kêu oan
Trời cao có thấu tâm can chăng là?
Trời ơi đau xót xé lòng
Bốn nhà cùng bị niêm phong một ngày
Hỏi rằng mắc tội chi đây
Xin thưa chỉ tại cái tay hay làm
Cái đầu suy tính khôn ngoan
Bát ăn bát để khá hơn người thường
Thế nên phải chịu tang thương
Tan nhà nát cửa hết đường sinh nhai
Của Tác Giả Nguyễn Vũ Song Thu Với Hồi Ký Đời Học Trò.
Tác giả Nguyễn Vũ Song Thu trong một Comment chia sẻ với tác giả Hồ Ngọc Dũng chị đã viết thế này:"Do cùng cảnh ngộ với anh nên em vô cùng xúc động khi đọc hồi kí của anh và thơ chuyển thể của HXS." Có lẽ cộng thêm sự đồng cảnh ấy nên chị đã cùng đồng hành suốt 25 chương, 28 phần bằng thơ của Xuân Sơn và 25 chương văn xuôi của tác giả HND. Bài tổng hợp này XS xin phép chỉ đăng thơ chị viết như một lời cảm ơn chân thành tới tác giả Nguyễn Vũ Song Thu
Ngồi ngẫm lại một thời xưa cũ
Lệ lưng tròng, ủ rũ tâm can
Bao nhà phải chịu ức oan
Nỗi đau thấm đất lời than thấu trời
Một thời đau khổ khó quên
Dưới trên lộn chỗ, đảo điên tình đời
Càng nghĩ càng buồn anh ơi
Bầm gan chỉ biết vạch trời kêu oan
Một thời đau đớn xót xa
Đã thành giọt đắng trong ta bao ngày
"Chẳng ăn phải ớt mà cay
Chẳng cầm phải lửa mà tay em phồng"
Mất người hết của tội không
Anh em xa lánh, vợ chồng ly tan
Vạch trời vạch đất kêu oan
Trời cao có thấu tâm can chăng là?
Trời ơi đau xót xé lòng
Bốn nhà cùng bị niêm phong một ngày
Hỏi rằng mắc tội chi đây
Xin thưa chỉ tại cái tay hay làm
Cái đầu suy tính khôn ngoan
Bát ăn bát để khá hơn người thường
Thế nên phải chịu tang thương
Tan nhà nát cửa hết đường sinh nhai
Hỏi rằng lỗi đó tại ai?!
Một thời rau má lá khoai
Trở thành bữa chính giúp ai no lòng
Qua cơn khốn khó long đong
Những ngày xã hội đổi ông ra thằng*
Tình máu mủ nghĩ thời thêm tội
Muốn sẻ chia khó nói cùng nhau
Những là ngó trước trông sau
Sợ ai bắt gặp lại rầu người thân
Lại có kẻ vu oan giá họa
Làm người ngay bỗng hóa hàm oan
Chịu bao cơ cực lầm than
Tù đầy, chết thảm biết làm sao đây?
Hỡi trời cao . Hỡi đất dày
Làm sao giải nỗi oan này cho dân?
Một thời ấy biết bao oan khuất
Bao gia đình u uất nát tan
Sau thời đánh Pháp lầm than
Ngỡ rằng sẽ được ngập tràn niềm vui
Vậy mà vẫn ngậm ngùi chua chát
Bởi những ngày cải cách đớn đau
Mất người, hết của vì đâu
Bắc thang mà hỏi trời cao đất dày
Đời dâu bể, bể dâu muôn nỗi
Vẫn vượt qua chìm nổi đứng lên
Nhưng lòng chẳng thể nào quên
Một thời điên đảo đảo diên rối bời
Vào lớp học- nhà mình thuở trước
Mỗi bước chân một bước bùi ngùi
Nhà xưa cảnh cũ đây rồi
Nhưng nay buồn tủi biết hồi nào khuây
Ôi nơi chốn sum vầy một thuở
Giờ mình con bỡ ngỡ bước vào
Thương ba ruột xót như bào
Thương con ba đã hiện vào giấc mơ...
Nghĩ cám cảnh gia đình oan khuất
Lại buồn vì lực bất tòng tâm
Học hành đành phải dở dang
Cũng đành gắng gượng chuyến sang học nghề
Trời xanh định hưng suy mọi nhẽ
Phận con người nương thế mà theo
Rồi bao ngày tháng gieo neo
Cũng dần dần bớt ít nhiều đó thôi
Trải qua những tháng ngày cơ cực
Giờ biết mình được học vui thay
Những mong thoát kiếp đọa đầy
Mẹ cùng chị phải chung tay lam làm
Em hiểu nhẽ nên ham học hỏi
Năm lại năm tiến tới không ngừng
Mọi người khôn xiết vui mừng
Thành tích học tập tặng chung cả nhà
Lòng nặng nỗi thương cha oan khuất
Sửa sai nhưng chẳng thắp nén nhang
Hình như họ chỉ nói suông
Ngắm nhìn mộ chí đau buồn lòng con...
Đời đã chuyển qua miền u tối
Được học hành le lói niềm vui
Hè về phượng đỏ rực trời
Thăm quê, gặp nội xiết ôi vui mừng
Tình bầu bạn tưng bừng một thuở
Vẫn còn nguyên nhung nhớ đầy vơi
Thăm ngôi nhà cũ thương ơi
Cây mai, cây quýt mất rồi , lòng đau
Thầy hiền lại gặp trò ngoan giỏi
Trò ơn thầy khôn nói hết lời
Tóc thầy trò đã bạc rồi
Gặp nhau bao nỗi mừng vui khôn cùng
Con mất cha đứt từng khúc ruột
Cảnh gia đình não nuột tang thương
May còn giữ được nắm xương
Mẹ con tắm rửa rồi mang cha về
Yên nghỉ cạnh tổ tiên cha nhé
Cho chúng con và mẹ bớt đau
Từ nay cho mãi mai sau
Gia đình mình sẽ bên nhau cha à
Con đi học xa nhà có bạn
Luôn sẻ chia buồn nản cũng qua
Hình như trời vẫn thương mà
Nên cho tình bạn đậm đà yêu thân...
Đâu phải bởi tài hèn sức mọn
Bởi lẽ đời gốc ngọn ngả nghiêng
Âm thầm chịu phận thiệt riêng
Lại về với má trong miền quê thôi
Đường học vấn thôi rồi lỡ dở
Học làm nghề cũng khó vì đâu
Hỏi trời trời quá cao sâu
Đành ôm một mối sầu đau ngậm ngùi
Tình đầu dẫu chửa ngỏ lời
Mãi còn vương vấn rối bời lòng ta
Bây giờ nàng ở gần xa
Cháu con răng rứa? Nhớ ta chăng nàng?
Còn ta mỗi dịp No en
Phập phồng , thấp thỏm trái tim rộn ràng
Ước chi biết được tin nàng
Hay là bất chợt gặp nàng đâu đây...
Nỗi niềm nàng hỡi có hay?
Tình đẹp thế sao đành bỏ lỡ
Để kiếp này phải dở dang nhau
Biết rằng sang đến kiếp sau
Có còn gặp để nói câu chung tình?
Hay lại vẫn bồng bềnh trôi nổi
Để tơ tình lại lỗi tình thôi
Phải chăng tạo hóa trêu ngươi
Chỉ cho dang dở để rồi nhớ thương?
Nỗi niềm xưa còn vương vấn mãi
Biết bao giờ ta lại gặp nhau
Để ngồi cho hết đêm thâu
Buồn vui một thuở nhớ nhau một đời
Nàng thèm nghe nói một câu
Sao anh im lặng cho đau lòng nàng?
Trách chi duyên phận bẽ bàng
Hay là chỉ biết trách chàng vô tâm?
Thôi đành buồn tủi âm thầm
Yêu ai chẳng vẹn sắt cầm xót thay
Đúng là có chút lỡ làng
Nên anh tôi mãi vẫn mang mang buồn
Dẫu rằng bóng xế hoàng hôn
Tình đầu kia vẫn cứ còn tinh khôi
Thật là kì diệu anh ơi
Hai khổ đầu của chương này
Huỳnh Xuân Sơn viết thật đầy chất thơ
Cảnh tương phùng quá bất ngờ
Khiến ai cũng phải sững sờ vì ai
Mười năm bằn bặt tin người
Bỗng dưng gặp lại mừng vui khôn cùng
Thôi cũng thỏa chín mong mười nhớ
Mối tình đầu lỡ dở vì đâu
Chẳng còn than trách chi nhau
Chỉ còn đăm đắm một màu mến thương
Anh tôi hên thật là hên
Một bên vợ lại một bên người tình
Ánh trăng huyền ảo lung linh
Tăng thêm lãng mạn cho mình cho ta
ước gì khi tuổi đã già
Anh tôi lại gặp người ta một lần
Gấp sách lại mà lòng trĩu nặng
Một nỗi buồn xa vắng mênh mông
Người xưa vẫn cứ đứng không
Anh tôi con bế con bồng rồi đây
Trời xanh thấu nỗi này chăng chớ
Lỡ để nàng dang dở một thân
Anh tôi chỉ Tấn tơ Tần
Gặp người xưa chỉ một lần lại xa
Dẫu rằng vẫn thiết tha nông nỗi
Bù đắp sao cho nổi lòng nàng
Thật tình dẫu muốn đa mang
Cũng không thể được đành than trách mình
Tác giả Nguyễn Vũ Song Thu
Một thời rau má lá khoai
Trở thành bữa chính giúp ai no lòng
Qua cơn khốn khó long đong
Những ngày xã hội đổi ông ra thằng*
Tình máu mủ nghĩ thời thêm tội
Muốn sẻ chia khó nói cùng nhau
Những là ngó trước trông sau
Sợ ai bắt gặp lại rầu người thân
Lại có kẻ vu oan giá họa
Làm người ngay bỗng hóa hàm oan
Chịu bao cơ cực lầm than
Tù đầy, chết thảm biết làm sao đây?
Hỡi trời cao . Hỡi đất dày
Làm sao giải nỗi oan này cho dân?
Một thời ấy biết bao oan khuất
Bao gia đình u uất nát tan
Sau thời đánh Pháp lầm than
Ngỡ rằng sẽ được ngập tràn niềm vui
Vậy mà vẫn ngậm ngùi chua chát
Bởi những ngày cải cách đớn đau
Mất người, hết của vì đâu
Bắc thang mà hỏi trời cao đất dày
Đời dâu bể, bể dâu muôn nỗi
Vẫn vượt qua chìm nổi đứng lên
Nhưng lòng chẳng thể nào quên
Một thời điên đảo đảo diên rối bời
Vào lớp học- nhà mình thuở trước
Mỗi bước chân một bước bùi ngùi
Nhà xưa cảnh cũ đây rồi
Nhưng nay buồn tủi biết hồi nào khuây
Ôi nơi chốn sum vầy một thuở
Giờ mình con bỡ ngỡ bước vào
Thương ba ruột xót như bào
Thương con ba đã hiện vào giấc mơ...
Nghĩ cám cảnh gia đình oan khuất
Lại buồn vì lực bất tòng tâm
Học hành đành phải dở dang
Cũng đành gắng gượng chuyến sang học nghề
Trời xanh định hưng suy mọi nhẽ
Phận con người nương thế mà theo
Rồi bao ngày tháng gieo neo
Cũng dần dần bớt ít nhiều đó thôi
Trải qua những tháng ngày cơ cực
Giờ biết mình được học vui thay
Những mong thoát kiếp đọa đầy
Mẹ cùng chị phải chung tay lam làm
Em hiểu nhẽ nên ham học hỏi
Năm lại năm tiến tới không ngừng
Mọi người khôn xiết vui mừng
Thành tích học tập tặng chung cả nhà
Lòng nặng nỗi thương cha oan khuất
Sửa sai nhưng chẳng thắp nén nhang
Hình như họ chỉ nói suông
Ngắm nhìn mộ chí đau buồn lòng con...
Đời đã chuyển qua miền u tối
Được học hành le lói niềm vui
Hè về phượng đỏ rực trời
Thăm quê, gặp nội xiết ôi vui mừng
Tình bầu bạn tưng bừng một thuở
Vẫn còn nguyên nhung nhớ đầy vơi
Thăm ngôi nhà cũ thương ơi
Cây mai, cây quýt mất rồi , lòng đau
Thầy hiền lại gặp trò ngoan giỏi
Trò ơn thầy khôn nói hết lời
Tóc thầy trò đã bạc rồi
Gặp nhau bao nỗi mừng vui khôn cùng
Con mất cha đứt từng khúc ruột
Cảnh gia đình não nuột tang thương
May còn giữ được nắm xương
Mẹ con tắm rửa rồi mang cha về
Yên nghỉ cạnh tổ tiên cha nhé
Cho chúng con và mẹ bớt đau
Từ nay cho mãi mai sau
Gia đình mình sẽ bên nhau cha à
Con đi học xa nhà có bạn
Luôn sẻ chia buồn nản cũng qua
Hình như trời vẫn thương mà
Nên cho tình bạn đậm đà yêu thân...
Đâu phải bởi tài hèn sức mọn
Bởi lẽ đời gốc ngọn ngả nghiêng
Âm thầm chịu phận thiệt riêng
Lại về với má trong miền quê thôi
Đường học vấn thôi rồi lỡ dở
Học làm nghề cũng khó vì đâu
Hỏi trời trời quá cao sâu
Đành ôm một mối sầu đau ngậm ngùi
Tình đầu dẫu chửa ngỏ lời
Mãi còn vương vấn rối bời lòng ta
Bây giờ nàng ở gần xa
Cháu con răng rứa? Nhớ ta chăng nàng?
Còn ta mỗi dịp No en
Phập phồng , thấp thỏm trái tim rộn ràng
Ước chi biết được tin nàng
Hay là bất chợt gặp nàng đâu đây...
Nỗi niềm nàng hỡi có hay?
Tình đẹp thế sao đành bỏ lỡ
Để kiếp này phải dở dang nhau
Biết rằng sang đến kiếp sau
Có còn gặp để nói câu chung tình?
Hay lại vẫn bồng bềnh trôi nổi
Để tơ tình lại lỗi tình thôi
Phải chăng tạo hóa trêu ngươi
Chỉ cho dang dở để rồi nhớ thương?
Nỗi niềm xưa còn vương vấn mãi
Biết bao giờ ta lại gặp nhau
Để ngồi cho hết đêm thâu
Buồn vui một thuở nhớ nhau một đời
Nàng thèm nghe nói một câu
Sao anh im lặng cho đau lòng nàng?
Trách chi duyên phận bẽ bàng
Hay là chỉ biết trách chàng vô tâm?
Thôi đành buồn tủi âm thầm
Yêu ai chẳng vẹn sắt cầm xót thay
Đúng là có chút lỡ làng
Nên anh tôi mãi vẫn mang mang buồn
Dẫu rằng bóng xế hoàng hôn
Tình đầu kia vẫn cứ còn tinh khôi
Thật là kì diệu anh ơi
Hai khổ đầu của chương này
Huỳnh Xuân Sơn viết thật đầy chất thơ
Cảnh tương phùng quá bất ngờ
Khiến ai cũng phải sững sờ vì ai
Mười năm bằn bặt tin người
Bỗng dưng gặp lại mừng vui khôn cùng
Thôi cũng thỏa chín mong mười nhớ
Mối tình đầu lỡ dở vì đâu
Chẳng còn than trách chi nhau
Chỉ còn đăm đắm một màu mến thương
Anh tôi hên thật là hên
Một bên vợ lại một bên người tình
Ánh trăng huyền ảo lung linh
Tăng thêm lãng mạn cho mình cho ta
ước gì khi tuổi đã già
Anh tôi lại gặp người ta một lần
Gấp sách lại mà lòng trĩu nặng
Một nỗi buồn xa vắng mênh mông
Người xưa vẫn cứ đứng không
Anh tôi con bế con bồng rồi đây
Trời xanh thấu nỗi này chăng chớ
Lỡ để nàng dang dở một thân
Anh tôi chỉ Tấn tơ Tần
Gặp người xưa chỉ một lần lại xa
Dẫu rằng vẫn thiết tha nông nỗi
Bù đắp sao cho nổi lòng nàng
Thật tình dẫu muốn đa mang
Cũng không thể được đành than trách mình
Tác giả Nguyễn Vũ Song Thu
Người đồng cảnh ai mà không hiểu
Trả lờiXóaNhững đớn đau khổ ải đọa đày
Nhưng mà vẫn đọc ngược lại đọc xuôi
Để có những khổ thơ sâu lắng
Dẫu lục bát hay song thất lục bát
Vẫn mặn mà sâu lắng tình đời
Cảm ơn em lắm Song Thu ơi
Là sự thật không giáo điều đâu nhé
Cháu XS vẫn là tài nghệ
Đã bỏ công chắp cánh tình đời
Bao nhiêu trang vẫn mài miệt không thôi
Hiếm có người tận tâm như SX cháu đó
đối lại rất hay
Xóa