MƯỜI NĂM SAU MỘT GIẤC MƠ
HỒI KẾT
Làng sơ
tán một chiều hè nắng đã dịu dần, gió nồm từ ngoài biển thổi vào mát rượi, sảng
khoái, bù cho sáng đến trưa nóng nực gay gắt khó chịu. Trên các cành cây xoan
đầu cổng tiếng ve sầu thi nhau réo rắt bài ca muôn thủơ gọi bầy. Dưới bóng cây
hai chị em Oanh, Ngân đang chơi nhà cữa say sưa tỉ mẩn .Chỉ có vài ba thứ đồ
chơi thông thường vỏ bao diêm, hộp giấy đựng thuốc tây,vài ba mẫu gỗ vụn, viên
gạch là làm thành nhà cửa.Một ít nắp hộp dầu cù là, vỏ chai dầu Nhật Lệ,nắp bom
bi, vỏ nghêu to nhỏ khác nhau thành nồi nấu cơm, kho cá, chén bát như một tiểu
gia đình nho nhỏ. Thậm chí có khi giả làm vợ chồng, hàng xóm con cái. Cứ thế mà
ngày này qua ngày khác, lặp đi lặp lại mà không biết chán. Ôi trẻ con thật là
ngây thơ và hồn nhiên dễ thương dễ mến.
Tôi vừa
cắt xong mấy bộ quần áo cho khách hàng, tiếp tục ngồi vào bàn máy may,vừa làm
vừa nghêu ngao mấy câu trong bài thơ “Thề non nước” của thi sĩ Tản Đà Nguyễn
Khắc Hiếu cho đỡ buồn. Tiếng máy chạy ro ro hòa theo giọng ngâm của tôi:
“ Nước
non nặng một lời thề
Nước đi
đi mãi không về cùng non
Nhó lời
nguyện nước thề non
Nước đi
chưa lại non còn đứng trông…”
Đang còn
say xưa với đường kim mũi chỉ bỗng nghe ngoài cổng nơi các con tôi ngồi chơi có
tiếng hỏi:
- Cháu ơi! Cho cô hỏi đây có phải nhà anh Dũng không hả
cháu?
Một hồi
sau nghe tiếng con gái tôi trả lời:
- Dạ,
phởi!
Nghe có
người hỏi tôi đưa mắt nhìn qua cửa sổ thì thấy đó là một người phụ nữ bận quần
đen, áo sơ mi trắng trạc chừng ba mươi, ba mốt gì đó.Dáng người cân đối thon
thả, tau xách túi du lịch màu đen, tóc búi ngược thả lỏng sau lưng như là thiếu
phụ. Người lạ đeo kính nhâm chống nắng, cộng thêm vành nón che khuất nửa khuôn mặt
cho nên tôi không nhận ra ai được chỉ có giọng nói nghe hơi quen quen mà thôi.
Người lạ
tự nhiên ngồi xuống hỏi thêm:
- Thế cháu là con ba Dũng à?
- Dạ!
Đoạn người lạ dắt lấy tay con tôi đứng dậy, tôi vội rời
bàm may đi ra xem thử ai mà có thái độ cử chỉ thân tình như vậy. Vừa đến cửa
thấy tôi thì người lạ đứng yên một chỗ,đưa mắt nhìn chằm chằm vào tôi mà hỏi:
- Anh có nhớ ai không?
Trông qua người này không phải là thường dân, điệu bộ cử
chỉ ra vẻ cán bộ. Qủa thật tôi không biết ai? Người làng thì hoàn toàn không
phải, bạn bè công nhân công trường muối tôi quen cũng không phải nốt. Thế thì
ai nhỉ? Tiếng nói thì như đã từng nghe, nhưng con người thì chẳng nhận ra ai
nữa. Người lạ vẫn im lặng không xưng danh, không muốn cất nón, cất kiếng đeo
mắt như muốn thách thức với tôi:
- Không nhớ ra ai à?
Tôi lắc đầu thú nhận:
- Xin chịu !
Người lạ liền cất nón, lột kiếng tủm tỉm cười:
- Bây giờ có nhận ra ai không?
Thoáng qua tôi giật mình reo lên:
- Trời ơi ! Liễu , Huỳnh Liễu đấy à?
- Phải, Liễu đây, người quen lớp 10c
cách đây mười năm không sai!
Tôi đưa tay cho Liễu bắt, nói hơi lạc giọng vì hồi hộp,vì
sự gặp mặt vô cùng đường đột bất ngờ:
Thật là không ngờ, làm sao mà mình đoán được khi Liễu không cất nón và kiếng đeo mắt. Mà với
Liễu đôi mắt mình không bao giờ quên được nếu không đeo kiếng.Thôi ta vào nhà,
con dắt cô và em vào nhà đi con.
Đợi Liễu vào nhà tôi mới nói :
- Liễu thông cảm, nhà cửa sơ tàn chật chội so sài quá.
- Liễu vẫn ôm con trai tôi vào lòng, nàng đưa mắt quan
sát quanh nhà rồi nói :
- Chiến tranh mà anh, tưởng là không gặp nhau nữa ấy chứ.
Sống sót mà gặp nhau là quý lắm rồi anh ạ .Thế chị đi đâu ?
Tôi vừa rót nước vừa trả lời :
- Vợ mình đi chợ chắc sắp về rồi đó .
Liễu xoa đầu con trai tôi xuýt xoa:
- Ôi anh có hai cháu ngoan quá.Cháu trai có đôi hàng lông mi dài đen như
con gái. Thế hai cháu tên gì hả anh?
- Cháu gái năm nay năm tuổi, tên Ngọc Oanh.Còn cháu trai tên Ngọc Ngân lên ba. Thôi mọi việc tối
nay mình sẽ kể cho Liễu biết. Bây giờ trước hết Liễu hãy nói vì sao Liễu biết
mình ở đây mà đến, trong lúc không có một dòng địa chỉ, không có lấy một lá
thư, mười năm biệt vô âm tín mà lại máy bay Mỹ bắn phá tàn khốc nữa.
- Anh thấy Liễu tài không? Chuyện dài lắm, tối nay ta hàn huyên tâm sự. Nào cháu Ngân ngồi xuống cô
lấy quà cho hai cháu nha. Đi vội quá và hết sức bất ngờ thành thử không chuẩn
bị gì cho ra hồn.
Nàng mở túi du lịch đưa ra mấy gói kẹo Hải Châu phát cho hai đứa nói tiếp:
- Liễu không ngờ có chuyến đi này. Một chuyến đi mạo hiểm vô cùng, vì không biết kết quả ra sao.
Mọi ý nghĩa đều nằm trong hoàn cảnh “ Chim ăn bể Bắc đi tìm bể Đông” mà
thôi.Thôi thì có xe về Quảng Bình thử đi cho biết vùng đất lửa, nếu không tìm
được anh thì cũng không còn gì để dằn vặt , để ân hận sau này nữa.
Đang nói đến đó Liễu chỉ tay ra cổng hỏi tôi:
- Có phải chị đi chợ về đấy không anh?
Tôi nhìn ra cổng nói:
- Phải, vợ mình đó.
Không để vợ tôi đi vào Liễu chạy ra sân vồn vã:
- Em chào chị , chị đi chợ về đấy à?
Vợ tôi sững sờ, ngạc nhiên chỉ kịp trả lời : Chào chị, ai
đây ? Rồi nhìn tôi như muốn hỏi. Tôi chỉ Liễu giới thiệu:
- Đây là Liễu bạn học của anh ở Vinh mà anh đã kể cho em
nghe đó.
- Thế à, làm sao mà chị biết chúng tôi ở đây mà vào?
- Ờ, đó là một câu chuyên dài .Thôi bây giờ thế này nhé,
mình vào chuẩn bị cơm tối là vừa. Còn Liễu đi tắm rửa kẻo đi cả ngày mệt đó. Ăn
cơm tối xong ta ha hồ hàn huyên câu chuyện. Mười năm xa cách biết bao nhiêu
tình chứ đâu phải một hai năm. Qúa tuyệt vời và vô cùng bất ngờ như từ trên
trời rơi xuống không bằng.
Liễu không chịu theo sự sắp đặt của tôi liền nói với Nghĩa:
- Hai chị em mình cùng làm cơm đi chị .
- Chẳng có chi nhiều. Liễu cứ đi
tắm, tôi làm một mình là được rồi.
Cuối cùng hai nàng cùng làm, cùng nói chuyện thì thầm với
nhau vui vẻ lắm như quen biết từ lâu.Còn tôi vào thu lượm vải sồi hàng hóa. Cho
con tắm rửa trước để còn kịp cơm nước tối nay.
Đêm nơi vùng sơ tán yên tĩnh, không ồn ào náo nhiệt như đang còn ở dưới làng. Trăng trung tuần tháng sáu sáng
tỏa một vùng. Qua ánh trăng bàng bạc bao trùm các ngôi nhà thưa thớt thấp lè tè
cách nhau bởi các thửa đất rộng nổi lên những ụ hầm phòng không cao gần mái
nhà. Được cái đã hơn tháng nay Mỹ ngừng đánh phá do đó thấp thoáng le lói ánh
sáng đèn, có người đi lại. Nếu không thì giờ này không ai dám đi đâu vì trên
đầu suốt cả đêm lẫn ban ngày tiếng máy bay gầm gừ rền rã như tiếng giông trong
cơn bão tố. Tiếng bom nổ từ xa vọng về như sét đánh kéo theo mặt đất rung
chuyển như dư chấn động đất khiến ta có cảm giác trời long đất lở khủng khiếp
vô cùng.
Còn đêm nay một đêm yên tỉnh tràn ngập đầy cảm xúc lạc
quan vui sướng. Hai vợ chồng tôi và Liễu ngồi nói chuyên giữa sân cho mát và
đồng thời để ánh trăng vằng vặc nơi vùng thôn dã hẻo lánh cho câu chuyện hàn
huyên được thi vị hóa tình bạn hữu lâu ngày gặp lại mặn mà tình cũ nghĩa xưa.
Nhấp vài hợp nước với tư thế ngồi xếp bằng tròn tôi gợi ý để vào câu chuyện:
- Nào, Liễu hãy kể cho vợ chồng mình nghe vì sao Liễu
biết mình ở đây mà tìm. Mình sốt ruột lắm rồi?
Liễu dừng tay quạt chậm rãi kể :
- Đúng là trong tay không có một
dòng địa chỉ,chỉ vẻn vẹn duy nhất hai tiếng Lý Hòa mà Liễu nhớ một lần anh kể
chuyện chùa Vĩnh Phước Lý Hòa quê anh đẹp và to lớn cho Liễu nghe khi đi qua
chùa sư nữ ở Vinh. Còn địa chỉ 91 Võ Nguyên Giáp Đồng Hới thì có một lần Liễu
gửi thư bị hoàn trả lại không hiểu vì sao. Thành thử coi như chẳng còn gì để
tìm lại người quen. Sau bốn năm học ĐH Liễu được nhà trường giữ lại làm giáo vụ
và sau đó đi tu nghiệp ở Đức ba năm theo chế độ con em cán bộ miền Nam tập
kết.Về nước Liễu vẫn tiếp tục dạy Đ H. hôm trước Liễu đến Bộ kinh tế tài chính
tình cờ gặp một cán bộ Quảng Bình ra công tác Liễu hỏi thăm ông ta:
- Thưa anh , anh ở Quảng Bình chắc biết làng Lý Hòa chứ ạ
!
Ông ta cười nói bô bô:
- Ôi làng nào thì không dám nói chứ làng Lý Hòa thì ai
cũng biết nhất là cánh lái xe khách. Thế cô có ai quen ở trong đó à ?
Nghe nói thế thì tự nhiên Liễu mừng ghê, không dấu nỗi
xúc động vội đáp :
- Dạ có ạ! Em muốn vào tìm lại người quen, mà không hiểu
người ấy còn có ở đấy không, hay là đi đâu không biết nữa. Hoàn cảnh chiến
tranh mà anh,
Ông ta ra chiều thông cảm :
- Thế thì tối nay tôi vào cô có đi theo xe vào đó một
chuyến hỏi thử xem sao. Gặp được người quen thì tốt, nếu không thì cũng đi một
chuyến Q B cho biết quê hương đất lửa anh hùng.
- Dạ, nếu thế thì còn gì bằng.
Liễu rất phấn khởi khi ông ấy cho biết thêm:
- Làng Lý Hòa giàu nhất nhì Q B đấy cô ạ. Dân họ đi buôn
bán khắp nơi nên ai cũng biết. Làng lại nằm sát đường Q L 1A thành thử cánh lái
xe ai mà không biết. Ngồi trên xe cứ bảo cho tôi xuống Lý Hòa Q B là họ dừng
ngay không cần chỉ chỗ à.- Ông dừng lại nhìn Liễu rồi cười nói tiếp- Cô
có chồng chưa? Nếu chưa về làm dâu Lý Hòa thì sướng lắm hà hà..
Được biết xe tối nay đi vào mà ngày
mai là ngày thứ bảy nên Liễu quyết định đi ngay, chỉ cần xin nhà trường nghỉ
thêm ngày thứ hai. Vì vậy có kịp chuẩn bị gì đâu anh chị. Khi xe đến nơi ông ấy
lại bảo:
- Cô thấy chưa, làng Lý Hòa của bạn cô có đẹp không? Có
sông, có biển sơn thủy hữu tình nhá. Rất đáng tiếc vì chiến tranh phá hoại của
giặc Mỹ nên bây giờ nó tiêu điều như vậy đó. Không thì cô sẽ thấy nhà cửa san sát,
rợp bóng ghe thuyền. Điểm này không chỉ làng Lý Hòa mà phần đông làng nào cũng
vậy. Ta nghỉ đây một lát, đợi có người đi vào đi ra làng rồi hỏi thăm, nếu có
gì trục trặc cô vào cơ quan Q B mà nghỉ, mai quay ra cũng được.
Thấy kế hoạch của ông ta đề xuất cũng tiện. Liễu cũng
mừng và vái thầm trong bụng: Lạy trời cho gặp được anh khỏi bỏ công tìm kiếm
hôm nay. Khoảng chừng hơn năm phút có một người trong làng đi ra, tay xách một
số đồ cồng kềnh ông ấy ngăn lại hỏi:
- Chị ơi ! Cho tôi hỏi thăm một tý .
Chị ấy dừng lại.
- Có phải chị là người Lý Hòa làng này khônh ạ?
- Phởi, anh hỏi chi ?
- Chị có biết trong làng có anh nào là…
Liễu liền nói thay:
- Tên là Hồ Ngọc Dũng chị ạ.
- Biết nhưng không ở đây, mà ở trên Nạp Nương vùng sơ
tán.
Quá mừng Liễu hỏi luôn:
- Có xa không chị
Gần hai cây số. Nếu có lên thì đi với tui, tui chỉ nhà
cho . Tui với anh ấy quen nhau mà.
Liễu liền nói với ông cán bộ :
- Thế này anh nhá, bây giờ em sẽ đi theo chị này lên gặp
anh Dũng. Anh cho em biết ngày mai mấy giờ xe ra để em trở lại đây đón. Cảm ơn
anh nhiều mong ước đã thành sự thực.
Sau khi trao đổi thống nhất giờ đợi xe.Liễu xăm xăm đi
theo chị ta lên đây.
Vợ tôi hỏi:
- Ôi ngày mai chị Liễu đi ra rồi à, gấp rứa ?
- Dạ kế hoạch như vậy rồi chị ạ. Chuyến đi đột xuất chứ
có dự định gì đâu. Trên đường đi lên đây chị ta cũng có kể cho Liễu nghe hoàn
cảnh của anh chị. Nào là anh dạy học vở lòng, B.T.V.H..nào là làm công trường
muối Hiền Sơn, nghề thợ may rồi tham gia văn nghệ văn gừng gì đó.
- Cô nào thế nhỉ .Liễu không hỏi tên à?
- Bao nhiêu chuyện cần hỏi đâu có quan tâm điều đó . Lên
đây chị ta chỉ nhà cho Liễu đến , mời chị ta ghé lại uống nước nhưng chị ta bảo
lên nhà kẻo tối. Nghe nói nhà chị ta còn cách đây hai cây số nữa.
Vợ tôi hỏi :
- Thế chồng Liễu cũng làm một cơ quan à?
Liễu trả lời không tự nhiên cho lắm:
- D..ạ đi Đức về Liễu mới lấy chồng, C..ó một trai bằng
cháu Ngân của anh chị đó. Hai vợ chồng đang ở với ông bà nội chưa có nhà cửa tư
thất gì cả.
Tôi hỏi :
- Thế anh ấy cũng đi nước ngoài về à?
- Về.. sau Liễu một… năm nên có con muộn đấy chứ!
Vừa lúc ấy hai cháu Oanh Ngân đi chơi bên ông ngoại về,
Nghĩa nói:
- Có chi thì ở lại chơi vài hôm, ra xe khác cũng được kẻo
lâu ngày mới gặp nhau.
- Không được chị ạ. Ra đi vội quá có xin phép xin tắc gì
đâu. Nhờ trời lần sau sẽ chơi lâu. Từ đây
trở đi có địa chỉ liên lạc được rồi.
- Rứa thì anh Dũng và Liễu ngồi nói chuyện . Nghĩa xin
phép đưa hai cháu vào ngủ kẻo khuya.
Hút thêm điếu thuốc tôi mới nói rõ
nội tình của mình cho Liễu hay:
- Liễu ạ ! Mười năm qua mình luôn luôn nhớ trường,nhớ bạn
bè ở Vinh, trong đó nhớ nhất là Liễu .Nhớ lại buổi chia tay hôm ấy sao mà nó
đau đớn, nó tủi hổ đến thế, khiến mình ân hận mãi cho đến bây giờ. Liễu biết
không? Khi mình đi qua rạp hát thấy Liễu đứng ở cổng, mình đem lòng nghi kỵ.
Sẵn lòng thủ phận hoàn cảnh của mình cho rằng đằng nào mình cũng không đậu Đ.H
nên mình không thể tiếp tục kết bạn đời với Liễu được, nên máu tức đời nổi lên
mình không kìm chế nổi để đến gặp Liễu. Khi về đến nhà nghe thím Mai nói chuyện
mình mới vỡ lẽ là mình vội nghĩ sai về Liễu. Tưởng rằng về quê thì thế nào cũng
trở Vinh, không hoc Đ.H thì cũng tiếp tục dạy BTVH cho cán bộ công nhân công ty
ô tô số tám Nghệ An một thời gian, sau đó tìm công việc mà làm. Ai ngờ về nhà
ham say sưa công tác hè cho đến khi chiến tranh
phá hoại của giặc Mỹ xẩy ra, thành thử mình không đi đâu nữa. Sự kiện không học
được ĐH khiến mình buồn bã bất mãn nên không viết thư cho Liễu đấy thôi.
- Anh Dũng biết không?- Liễu cắt ngang câu chuyện của tôi
– Đêm ấy rạp hát tan tầm đứng đợi anh cho đến người cuối cùng Liễu mới về nhà.
Về nghe đứa em nói thì mới biết anh có ghé và báo tin ngày mai anh về quê mới
ra bến xe đấy chứ. Đêm đó do Liễu thao thức không ngủ nên dậy muộn ra không kịp
trước giờ xe chạy. Ai ngờ buổi chia tay quá phũ phàng như vậy . Thật là….
- Thế lúc đó Liễu có trách móc không? Có giận mình không?
- Sao lại không giận? Hôm đó một thân một mình con gái đi
đêm như vậy mà không tức à? Nhưng mà chỉ tại anh thôi, về quê như chạy trốn
không bằng. Chẳng có địa chỉ, không báo trước một vài hôm ai mà không tức được.
Rồi cả một thời gian về quê im hơi lặng tiếng, không thư không từ thử hỏi
trường hợp anh là con gái tuổi đã trưởng thành như Liễu anh có tức không?Có dằn
vặt không? Có tủi thân không?
Tôi hoàn toàn im lặng vì không có gì để biện minh cho
mình được nữa rồi.Thấy Liễu có phần chỉ trích mạnh mẽ thái độ của tôi lúc bấy
giờ.Tôi liền thông cảm.:
- Mình biết lỗi là tại mình, tư tưởng thủ phận đã làm
mình tự nhiên ích kỷ, tự nhiên so sánh phận đời mà khép mình như con ốc biển,
không dám vươn ra trước những thách thức bên ngoài, hoặc như con chim sẻ sợ đậu
cành cong mà bay đi, chớ mình không nghĩ Liễu coi thường chê bai mình đâu. Thôi
thì chuyện gì đã lỡ thì cho qua đi. May mà hôm nay Liễu cố tìm mình để thăm
nghèo hỏi khổ, để thỏa lòng mong ước tìm lại cố nhân.
Liễu nói như cố ý khẳng định lại tâm trạng của mình:
- Lúc đó tức thì nói vậy chứ thực ra Liễu cũng rất hiểu
hoàn cảnh của anh, thương anh.Cũng vì nghịch cảnh như thế mà anh phải đem lòng
đoạn tình như vậy.Liễu nhớ câu nói của anh sau kỳ thi tốt nghiệp: Mai đây tốt
số mình chỉ là ông giáo quèn ở một nơi lâm sơn cùng cốc hẻo lánh nào đó,không
biết lúc đó có ai ngó ngàng gì đến mình không?Hôm nay dù hết sức mù mịt thông
tin nơi ăn chốn ở của ‘ông giáo quèn’, nhưng Liễu vẫn đến vấn an thầy giáo đó
thôi.Một ông thầy giáo thấp nhất trong các ông thầy giáo nhưng có một vị trí
hết sức quan trọng trong sự nghiệp trồng người. Nghe chị dẫn đương ban chiều kể
chuyện về anh Liễu vô cùng cảm động, vì anh vẫn giử được phong cách như hồi
xưa,vẫn xử dụng kiến thức đã học cho cuộc sống như anh đã từng tâm sự với Liễu
mười năm về trước.Có phải anh đã từng nói như vậy và hôm nay anh đã làm được,
phải không ông giáo?
- Mình xin ghi nhận tấm lòng của Liễu đã để tâm đến mình
như vậy. Và cũng có thể nói, trên đời này không có ai trọn thủy trọn chung đối
với mình như Liễu.Và cũng không có ai hiểu mình một cách sâu sắc như Liễu ngoài
gia đình bà con ruột thịt .
- Dù sao thì chúng ta cũng đã xong, một người một phận.
Ước mơ và quá khứ đã yên bề theo số phận.Hãy nghĩ đến xây
đắp cho tương lai.Lấy quá khứ làm cho bài học hôm nay mà sống cho đẹp.Cuộc gặp
mặt hý hữu hôm nay coi như quá trọn vẹn, quá đẹp là đằng khác, có đúng không
anh?
Tôi cười :
- Chà, hôm nay mình nói chuyện như các nhà triết gia ấy
nhỉ. Đúng thì có đúng nhưng vẫn cảm thấy vẫn có tội với nhau .Chẳng qua đó là
cái lý để tự an ủi động viên người đời mà thôi Liễu ạ
Trăng đã khuất từ lâu sau núi Ông Tượng,ngoài chân trời sao mai đã lấp ló xuất hiện,nhấp nháy như con mắt thiên thần dòm ngó người trần sau một đêm dài ngon giấc.Đến lúc này tự dưng Liễu không nói năng gì nữa ,nét mặt u uất khó hiểu.Chợt nàng nhớ lại kỷ niệm xưa chăng? Hay nàng mệt ? Tôi dục Liễu .
- Thôi Liễu đi nghỉ một tý để ngày mai còn đón xe.
Liễu khoát tay nói một cách chua chát:
- Không sao đâu anh. Mười năm thức một đêm thấm tháp gì
đâu? Nếu như ngày mai chưa về thì cũng nên nghỉ ngơi một tý. Nhưng chỉ còn đêm
nay nữa thôi, ngày mai ta lại chia tay, mà ngày mai gặp lại thì không thể hẹn
trước. Vả lại niềm sung sướng được gặp lại nhau hôm nay như một viên thần dược
làm cho vết thương lòng không còn rỉ máu, làm cho ta quên đi nỗi mệt mỏi âm ỉ
bấy lâu nay- nàng thở dài – Thế là không còn gì nữa để bận tâm suy nghĩ, để dằn
vặt …..để đường ai nấy đi.
Cũng vừa lúc Nghĩa thức dậy bước ra nhắc nhở:
- Hai anh em không đi ngủ à ? Sắp sáng mất rồi còn gì
nữa. Thế mấy giờ xe ra chị Liễu?
- Tám giờ chị ạ!
- Thế thì nên chuẩn bị cơm ăn lúc bảy
giờ là vừa. Đây xuống đó mất nửa tiếng rôi. Sáng mai anh Dũng đưa chị Liễu
xuống đón xe chứ?
- Em cảm ơn chị !Nếu anh không bận?
Tôi cười :
- Hà hà, có bận thì cũng phải đi để trả cái nợ mười
năm về trước chứ.
Nghĩa thêm vào :
- Và cả công chị Liễu vào đây nữa chớ anh Dũng.
Cả ba cũng cười vui vẻ….Xa xa từ các xóm xung quanh, gà
đã cất tiếng gáy mỗi lúc mỗi rộn rã. Phía chân trời đằng đông đã hé lên màu
hồng mỗi lúc mỗi hồng hơn. Sức sống của thiên nhiên, cả của con người một ngày
mới lại bắt đầu.
...Tôi đưa Liễu xuống đường Q L đón xe. Đã quá lâu rồi,
sáng nay tôi lại được đi bên nàng. Dù không phải trên đường phố dạo chơi, hay
trên đường đến trường ở Vinh năm ấy, nhưng trong lòng hôm nay vẫn bồi hồi xao
xuyến. Qúa khứ hiện về mồn một trước mắt khiến tôi thơ thẩn bước đi. Liễu vẫn
thỏ thẻ bên tai tôi như hồi đi học:
- Liễu hỏi anh Dũng nha . Ng ..ày … ấy anh không phát
hiện ra điều gì à?
- Về điều gì … nói cụ thể xem?
- Thì v..ề t..ình cảm đó.
- À có chứ Liễu.Thực tình thì Liễu
đã tạo ra cho mình nhiều cơ hội để thổ lộ tình yêu nhưng mà mình cứ sờ sợ thế
nào đó nên mình không dám nói.Thú thực lúc đó mình rất yêu Liễu, yêu một cách
say đắm nồng nàn lạ kỳ.Nhiều lần mình định nói nhưng không sao nói được.Do nhát
gan ,do sợ Liễu phản ứng hay sao ấy mà mình không đủ sức vượt qua rào cản của
định mệnh tình yêu đó thôi.
Liễu đi sát lại bên tôi để tránh những đoạn đuờng sói lở. Bằng một cử chỉ thân tình, nàng cầm lấy
tay tôi thật chặt rồi nói:
- Anh có nhớ hôm đi tham quan lò cao bên núi Quyết ở Bến
Thủy không? Chính hôm đó là Liễu cố tình đi chậm lại cách xa bạn bè trong lớp,
để chúng mình nói chuyện cho thoải mái đó mà. Nhưng mà đi bên nhau gần ba cây
số mà anh cứ hết kể chuyện “Tố Tâm”của Hoàng Ngọc Phách đến “ Hồn bướm mơ tiên”
của Khái Hưng và Nhất Linh chứ có nói gì về phần mình đâu ?
- Muốn nói nhưng mà không nói được đấy chứ. Liễu nghĩ xem đường học hành thì chưa đến đâu vào
đâu. Đường công danh thì mịt mờ u tối.Trong lúc đó thì Liễu là một đối tượng
sắp kết nạp vào Đảng, lại còn con em cán bộ,con em miền Nam tập kết,tiền đồ
tương lai rạng rỡ vô cùng thì làm sao mà mình sánh vai đi chung với Liễu trên một
con đường.Dù Liễu có thương mình vượt qua hàng rào vô hình ấy để xây đắp hạnh
phúc với mình thì có lẽ mình chỉ là hàng rào cản trỏ tương lai sự nghiệp của
Liễu mà thôi.Lẽ nào kéo Liễu đi chung một con thuyền mà người cầm lái chỉ là
một con người không có tiền đồ, không có tương lai nào hết. Liễu thấy có phi lý
hay không?
Nàng không đồng tình cách lập luận của tôi :
- Nói như anh thì tình yêu cao cả ở chỗ nào?
Nói xong hình như quá bực bội nàng buông tay tôi ra. Tôi
cố níu lại:
- Có như vậy thì hôm nay Liễu cũng có hạnh phúc đấy thôi. Có chồng cùng làm một cơ quan, có con
trai đầu lòng, thế là nhất còn gì nữa…?
Tôi chưa kịp hết lời nàng nói như hét một cách đau đớn:
- Chồng nào…? C..on nào ? Đó là em nói d..ối, em nói dối….Có chồng ,có con làm sao mà em bỏ đi vào
đây được nữa. Thế mà anh tin được à? Anh không nghe người ta hát: “Có chồng bỏ
nguyệt bỏ hoa, có con thì bỏ bạn xa bạn gần ” đấy sao? Anh ..anh về..về
đi!
Nàng vùng ra khỏi bàn tay tôi một cách mãnh liệt, không
ngờ chân nàng dẫm lên một đám sỏi trên mép đường lở do nước chảy tạo thành,
khiến cho nàng mất đà, chúi người mất thăng bằng xuýt ngã xuống đường may mà
tôi kịp níu tay nàng, đỡ lấy người nàng vực dậy gọi tên nàng một cách hoảng
hốt:
- Liễu ! Liễu! Em có sao không?
Tôi quậy người tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm cả thân mình. Đầu óc lùng bùng khó chịu, mệt lả tay
chân. Định thần một hồi,thì ra một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp hay là xấu cũng
không biết nữa.
Chỉ biết đó là một giấc mơ thật sự,
không chế tác, không bịa đặt gửi vào tập hồi ký :ĐỜI HỌC TRÒ CỦA TÔI . Còn
nguyên nhân vì sao mà thấy chiêm bao thì tất cả chúng ta đã biết . Nhưng ít
nhiều đều có liên quan đến mỗi một cuộc đời bản thân chúng ta cả đấy.
HẾT
Hi hi...Mattroi nhặt được tem vàng rồi nè ! Vừa đọc ở bên kia, giờ sang bên này đọc lại vẫn thấy rất hấp dẫn nhưng không còn bị bất ngờ với cái kết truyện nữa roài ... Thì ra anh còn có thêm nghề thợ may nữa ạ ! (~_~)
Trả lờiXóaVì MT cho nên từ đông sang tây loáng một tý là từ HKsang spot .Sướng thiệt. Ôi anh đa nghề lắm, nhưng nghề nào cuối cùng chỉ là thần dân thôi thần MT ạ. . Nhưng mà sướng, quan một thời dân vạn đại,ko ai chê trách nâng lên để xuống ,có chết thì cũng 4daif 2 ngắn mà thôi,nói liều MTnhỉ
Trả lờiXóahttp://4.bp.blogspot.com/-nb_Lyj14tHk/UAgFusvTUrI/AAAAAAAAASo/FWXbFykO6Zs/s1600/401849_10151025840277359_1350572590_n.jpg
Qua đọc đoạn kết câu truyện rất hay của anh đây nè, anh giỏi thật đó.
Trả lờiXóaChủ nhật an vui anh nhé!
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
XóaChào HD hoa hướng mặt trờ. Có gì đâu mà giỏi hả em ,nếu giỏi thì gì có nuối tiếc tình yêu .Chỉ là cảm xúc thật sự mà em thấy hay đó thôi ,ko viết thành có mới giỏi em ạ hi hiiiiiiiiiii
Xóahttp://media.tinmoi.vn//2012/11/29/142_54_1354198121_65_anhsaokhuya.net%20_40_.jpg
Cũng tình bạn một mối tình trong sáng
Trả lờiXóaRồi nhuần lòng nhớ tới lúc trà dư
Vì chiến chinh lên xa cách ưu tư
Nay gặp gỡ trong mơ .....bao trăn trở ...........
.
Ui.....theo được lão huynh mệt nha -
Một phát hiện của đệ khá chính xac. nếu ko có chiến tranh phá hoại của Mỹ ập đến thì đâu có cuộc tình dang dở này,đau đớn này. Đó là lý do duy nhất cản bước chân huynh. Nhưng đệ ơi biết đâu đó cũng là nguyên nhân đưa đến cho mỗi người có hạnh phúc riêng. Huynh thì ko nói vì huynh đang nói chuyện với đệ là đang có một gia đình trọn vẹn. Nhưng với nàng L, theo như giấc mơ anh thấy trong giấc ngủ là nàng có cuộc đời cũng hp mĩ mản vô cùng, bởi vì bao giờ trong giấc mơ cũng khác với thực tế bên ngoài. Thấy dữ là hiền.thấy sinh là tử. thấy nhẹ là nặng ..... Huynh chỉ tiếc rằng nàng là phận gái nên ko thể như anh có điều kiện để nhớ , để đi tìm cho nên cả hai bên ko tìm ra lối thoát để mà phân tỏ cuộc chi ly hụt hững năm nào. Chuyện đã kết thúc ,huynh cảm ơn đệ đã chia sẻ với huynh đầy tình thắm thiết .Ta sẻ tiếp tục gặp nhau trong các bài thơ như mấy lâu nhé .Chỉ có đệ huynh mới bày tỏ một cách chi tiết như vậy
Xóahttp://direct1.anhso.net/original/10/104759/532012114458802.gif
Hây za !
Trả lờiXóaMười năm trọn một giấc mơ
Để cho cụ Dũng tìm về xa xăm
Cõi lòng cụ cứ mênh mông
Xưa sao nay vẫn vậy thủy chung với nàng
Tuần mới chúc cụ huy hoàng (~_~)
http://c.editingmyspace.com/files/en/good.morning/good_morning_052.gif
Hề hề hôm nay cua càng BD có thơ nghe xuôi tai nhỉ anh phải có ít câu để đáp lại lòng cảm mộ chớ . Hà hà : Nhớ nàng nên mới tịnh tang
XóaNhưng rồi lại cứ mênh mang một đời
Ghê thay vật đổi sao dời
Bao nhiêu năm đó vẫn ngồi ngóng trông
http://img.quatangtinhyeu.info/images/shgyk/7731_hinh_dong_anh_dong_sieu_de_thuong_8__3y24.gif
Chúc mừng thành công viết của anh! Đọc giấc mơ của anh mà như chuyện tình Hồng Kông rứa tê!
Trả lờiXóaHề ..hề Ngựa em nói hay thiệt ,mình đang ở HK mà em hay mà Ngựa em ko tặng chi Ngựa anh cái gì cả ,buồn quá ngựa em ơi
Trả lờiXóahttp://hinhnendienthoai.com.vn/wp-content/uploads/hinh-dong-dt-cute-dolphins.81793.gif
MỚI XA NHAU CÓ 10 NĂM MÀ KHÔNG NHẬN RA NGƯỜI ẤY CHÁN CHO NGỌC DŨNG QUÁ
Trả lờiXóaMười năm xa nhau có ít đâu
XóaNàng thì cố thử thế mới đau
Hạ hồi phân giải đâu có đó
Nỗi mừng khôn xiết lại giăng sầu.... T có hiểu cho mình ko nhỉ?
http://files.myopera.com/giaosua2/albums/166021/34.jpg
KO ĐI TÌM ĐỂ NGƯỜI ĐẸP THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG ĐI TÌM .KO ỔN Ô DŨNG UI
Trả lờiXóaChiến tranh tàn khốc biết bao cơ
XóaKẻ ngược người xuôi lạc bến bờ
Tưởng rằng đã chết không còn nữa
Ai ngờ gặp lại qua bất ngờ..... Nếu như T chăc gì hơn D nhỉ hi hi iiiiii
http://img.photo.yume.vn/photo/pictures/20110914/hoangtubongdem1981/origin/1315969887_hoahong_713121393.gif
Chồng nào…? C..on nào ? Đó là em nói d..ối, em nói dối….Có chồng ,có con làm sao mà em bỏ đi vào đây được nữa. Thế mà anh tin được à? Anh không nghe người ta hát: “Có chồng bỏ nguyệt bỏ hoa, có con thì bỏ bạn xa bạn gần ” đấy sao? Anh ..anh về..về đi!
Trả lờiXóaNÀNG NÓI VẬY CÓ KHÁC GÌ NGÀN MŨI KIM ĐÂM VÀO CON TIM DŨNG ƠI
NÓI THẬT NHÉ CHUYỆN XÚC ĐỘNG NHƯNG TÂM CHỈ THƯƠNG NÀNG THÔI CÒN TRÁCH DŨNG NHIỀU ĐỚI
Thương lắm bạn ơi thương lắm thôi
Trả lờiXóaChung tình như thế họa mấy ai
Ai gây ra cảnh đời ngang trái
Để ngàn mũi kìm nhói tim tôi.....
.....
Va bạn có dịp để phán xét cuộc tình ,đồng ý nhưng biết làm thế nào đã muộn rồi
http://media.xzone.vn/Upload/Wallpapers/Thiennhien/305324/WaterMark/thumb_301_301_photo6217W.gif
Câu truyện hay bởi người viết có duyên dẫn dắt người đọc, tác phẩm của anh đã đạt độ chín của văn chương rồi đó ... chúc bác thành công nhé !
Trả lờiXóaAnh cảm ơn Đ Đ nhé Chúc Đ Đ an vui hp nhé
Xóahttp://direct2.anhso.net/original/11/113736/1742011182132825.gif
Đời còn day dứt mới còn...
Trả lờiXóaXuôi dòng mát mái on ron làm gì ?
Chào Gìa làng ,giờ thì cứ nhảy thôi NCơi
Xóahttp://media6.tiin.vn/media01/4e1cfba04e011/2013/03/27/49a05ac22b540636d73a15927cac901a71cc1247.gif
Cuộc tình của anh như tiểu thuyết vậy, anh viết truyện thật hấp dẩn lôi cuốn người đọc, chuyện tình thật mùi mẫn đúng anh miềng có số dào hoa hiiii...ghé thăm anh chúc anh buổi chiều thật vui!
Trả lờiXóaTtrong tình yêu,Em có khi mô gặp trường hợp như cô Liễu của anh ko. Đúng là như tiểu thuyết em nhỉ. Thôi thì viết như vậy cũng thấm thía cho cuộc đời của anh rồi. Con nhà cb NH mà có nhận xét như gv giạy văn đấy nhỉ ,đúng là con cháu quê hương làng Hạ ,làng của anh Hà cô Hùng bạn anh ngày trước
Xóahttp://nguoibienden.org.vn/image/anh%20vui%2013/pcp_download_026-1.gif
Đến phần kết này thì đã chứng tỏ một tài văn thực sự của anh rồi đó. Hư cấu mà như thật, rất lgich, rất hợp lý từ cách dẫn dắt đến diễn tả tâm lý nhân vật.Những đoạn dựng cảnh cũng quá tuyệt vời, mỗi cảnh vật đều có giá trị nghệ thuật cao trong việc diễn tả nội dung câu chuyện. Điều đáng trân trọng trong giấc mơ (và cũng là tình cảm của anh) là anh yêu quý cả 2 người phụ nữ nên cả 2 đều ngời lên nét đẹp tâm hồn trong sáng.
Trả lờiXóaTuy vậy, ở đoạn này: "Nghe có người hỏi tôi đưa mắt nhìn qua cửa sổ thì thấy đó là một người phụ nữ bận quần đen, áo sơ mi trắng trạc chừng ba mươi, ba mốt gì đó.Dáng người cân đối thon thả, tau xách túi du lịch màu đen, tóc búi ngược thả lỏng sau lưng như là thiếu phụ. Người lạ đeo kính nhâm chống nắng, cộng thêm vành nón che khuất nửa khuôn mặt cho nên tôi không nhận ra ai được chỉ có giọng nói nghe hơi quen quen mà thôi." Theo em không hợp lí lắm.Làm sao có thể đoán được tuổi người khác khi khuôn mặt đã che gần kín hết đến nỗi không nhận ra ai, phải không anh?
Mấy hôm trước sang đọc rồi, định com thì mất điện, hôm nay em đọc lại lần nữa và nhận xét mấy lời thế. Rất trân trọng và cảm phục bút lực của anh.
Cảm ơn N T người bạn văn chương và người em dòng tộc đã có lời khen quý giá và nhận xét thấu đáo. Một người chuyên viết truyện thì bao giờ cũng có kỷ năng nhận xét hơn người ko viết . .Thú thực khi viết xong anh tự nghĩ mình làm sao mà bằng người ta được .nhưng bây giờ đọc lại mới ngạc nhiên rằng làm sao mà mình viết được như thế này ,giống như nhà văn chuyên nghiệp vậy . Anh chuyên làm thơ , nhưng gần cuối đời thì mình cũng nên có cái gì đó để lại cho con, nên nảy ra ý định viết HK của đời mình và gia đình ,nên ra đời chỉ có duy nhất cuốn HK.25 chương em ạ .phôt lên blog xem chơi mà thôi ,ko ngở bạn hữu và cả em đều đồng cảm khen ngợi .Sau này nếu ko có gì trở ngại anh sẽ đăng ngược lại các chương trước nhưng vẫn bảo đảm tình tiết của câu chuyện Anh cảm ơn em ,chúc em an lành hp hẹn gặp lại những bài sau
Xóahttp://direct1.anhso.net/original/10/104759/532012114534666.gif
Em đi họp mới về, sang thăm cụ xem cụ đi Đá nhảy về chưa? Hôm nay nắng nóng mà, bảo trọng nhé cụ ơi ! Mời cụ uống riệu dâu cho khọe ngài nha cụ (~_~)
Trả lờiXóahttp://www.desiglitters.com/wp-content/uploads/2012/09/Enjoy-Your-Afternoon.gif
Chà BD muốn cụ quỵ à .Ai đời đã A H cao mà chơi rượu thì chỉ có kêu xe đi cấp cứu. NHỚ NHA HÔM SAU CÓ CHO CỤ UỐNG THÌ NƯỚC CHANH ,NƯỚC LỌC NHỚ CHƯA CON
Xóahttp://direct1.anhso.net/original/10/103305/1742012101459805.gif
Cuối tuần roài cụ ơi ! Có ai thuê em ko ? Giá rẻ khuyến mãi đặc biệt mà, vui khỏe an lành nhé cụ ơi !
Trả lờiXóaChủ nhật nhớ vô QT măm béng ca tô nha cụ (~_~)
http://sphotos-h.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-prn2/206115_464829506910810_1068976389_n.jpg
Tóc cụ có vợ nhổ rồi
XóaLại được kê gối bắp đùi em ơi
Lại thêm bóp cả hai vai
Dại chi đi tiệm mà chơi xì lầu
Không may mất mấy thứ râu
Về nhà vợ hỏi lấy đâu bù vào hihihihi
http://congso.com/img/uploads/cuoc_cai_cach_cua_vo20121211084922.jpg
Sang thăm anh bạn được đọc một câu chuyện thật hay...Chúc anh lạc quan và nhiều bài viết ấn tượng anh nhé..
Trả lờiXóaCảm ơn NT đã đến đọc bài .CHÚC NT an làng hp nhé
Xóahttp://direct1.anhso.net/original/10/103305/232012135433817.gif
Bác quá lãng mạn khi viết được bài văn này.chúc Bác viết hay hơn nữa và sức khỏe nhé
Trả lờiXóaCảm ơn chú đã đến thăm và để lại lời còm ,sao chú thưa giao lưu vậy có trục trặc gì về mạng hả ,bác sẽ đến nhà chú
Trả lờiXóaChúc chú mạnh giỏi nhé
http://direct2.anhso.net/original/11/113736/1742011182132825.gif