7- MÙA RAU MÁ
Tháng hai,
mùa xuân đối tôi không thể nào quên được .Mùa này trời mát cây
cối xanh tươi đâm chồi nẩy lộc , mọi thứ rau ăn được cũng nhờ đó tốt tươi ,nuôi
sống con người một cách hữu hiệu trong những ngày giáp hạt hoặc mùa màng
thất bát ,hay là như nạn đói lịch sử năm 1945 Ất Dậu do thiên tai địch họa gây
ra.Với gia đình chúng tôi lại càng chịu ơn mùa xuân tháng hai năm 1955 gấp bội
phần , bỡi vì nó không phải do thiên tai địch họa gây ra hay do chiến tranh tàn
phá mà do hoàn cảnh xã hội bấy giờ tạo nên ,nói một cách khác do con người tạo
nên sự bất công vô lý. Khiến gia đình tôi lâm vào cảnh lao lúy tưởng chừng
không thể sống nổi .
Từ một gia đình thuộc bậc khá giả ,có nghề
nghiệp làm ăn vững vàng không phải cho gia đình mà còn cho bà con trong dòng
tộc và một số cư dân nghèo khổ trong làng , họ không phải đi tha phương
cầu thực nơi khác như một số gia đình đã đi vào Phan Thiết Mũi Né làm ăn không
trở về. Tất cả sự vững vàng đó tự dưng bỗng chốc biến mất ,như một cơn sóng
thần ập vào xóa tan cơ đồ sự nghiệp .Gia đình lâm vào cảnh trắng tay về vật
chất lẫn cả tinh thần. Dạo đó tôi mới được mười ba tuổi , còn ngây thơ khờ dại
lắm đã biết gì đói khổ. Nhà cửa bị tịch thu niêm yết, gạo cơm lúa má vơ
vét sạch theo thuế má tô tức, ba mẹ con nhờ tiền bán củi khoai sắn qua ngày.
Chị tôi mười sáu tuổi đang theo học lớp bốn ở Cự Nẫm cũng được gọi về kẻo mang
tội phân tán của cải vàng bạc. Ba tôi sau khi bị đưa đi học tập cải tạo ở Vĩnh
Tuy về tưởng rằng đã thoát được tội truy tố của đội C.C.R.Đ. ai ngờ sau tết âm
lịch Bính Thân ( 1956) ông lại bị bắt giam cùm ở xóm Trên ( Lý Hòa). Chỉ
ngay sau vài ba ngày tết cả nhà đã phải ăn khoai với một dúm tép kho đã
qua ba bốn lần thêm muối thêm nước. Nói là khoai chứ chẳng khác gì khoai rèo
của anh Pha trong tác phẩm “ Bước Đường Cùng ”của nhà văn Nguyễn
Công Hoan hay của mấy đứa con của chị Dậu trong “Tắt đèn ”của Ngô Tất Tố.
Để cải thiện bữa ăn , nuốt trôi mấy củ
khoai rèo với nước tép mặn chát, hai chị em tôi đi vào nghĩa địa ,men dọc
bờ ruộng ,chui vào từng gốc dứa dại để tìm rau má. Lúc đầu thì chỉ có hái lá ,
nhưng càng ngày rau càng cạn kiệt khó kiếm nên hai chị em tôi phải dùng mũi dao
nhọn ( dao phay làng tôi gọi là dao khay) chọt sâu vào đất moi hết cả rễ cả gốc
mới đủ bữa. Rau mang về được rửa sạch thái nhỏ cho vào chén , bẻ vụn khoai lên
trên trộn đều , chan nước tép và vào miệng. Trong những ngày cuối cùng của cha
tôi cũng ăn như vậy do hai chị em chúng tôi thay phiên nhau mang ra nơi giam
giữ cùm kẹp. Mỗi lần mang ra họ bắt chúng tôi ăn trước, sợ trong đồ ăn
chúng tôi bỏ thuốc độc, sau đó mới cho ba tôi ăn .Quả thật quá đau lòng khi
nhìn thấy ông ăn trong tư thế hai chân bị cùm, chị em chúng tôi thương ba quá
chừng , muốn khóc mà khóc không được .Vì nếu khóc thì dân quân du kích nạt nộ
đuổi về không nhìn thấy ba nữa .
Một sự kiện trớ trêu xẩy ra trong thời gian đi
đào rau má mà đến bây giờ tôi không thể nào quên được sau mỗi lần đi tảo mộ. Số
là sáng hôm đó trời mưa phùn nặng hạt, trước khi hai chị em tôi đi hái rau má,
Má tôi cầm một ít tiền và một cái chai không mà dặn chị tôi rằng :
- Hanh Dũng hai con cầm số
tiền này với cái chai không vào trong
lòi cất dấu cho má kẻo sau này đội khám xét họ lấy đi .Tiền con dấu
vào cạp quần, vào trong đó con cuộn lại bỏ vào chai rồi nút miệng , con đào lỗ
chôn xuống cát nhớ là tìm mả nhà mình để dễ nhớ dễ tìm.
Hai chị em tôi dạ rồi vội vàng mang hai tấm
áo mưa màu nước mắm vội vã ra đi . Vừa đi vừa nhìn lui nhìn tới coi có ai theo
dõi mình không. Được cái trời mưa, đang còn sớm và lạnh không có ai đi lại nên
chị em tôi yên tâm rảo bước. Vào đến nghĩa địa tìm phần mộ của ông mà thế hệ
chúng tôi gọi bằng cố và quyết định chôn dấu ở đây. Quan sát xung quanh không
có dấu hiệu đáng ngại, Chị tôi chọn một lùm cây rậm rạp cạnh ngoài khuôn viên
mộ đào lỗ chôn chai. Để xóa dấu tích cát mới đồng thời tránh sự tò mò
không ngờ tới , chị tôi cởi quần thả phân lên chỗ chôn đề phòng ai đó theo dõi.
Thấy công việc đã xong và quá an toàn ,hai chị em tôi yên tâm tiếp tục đi đào
rau má. Cũng như mấy lần trước hai chị em chui rúc từng bụi dứa ,bụi dứa
càng rậm rau má càng tốt ,lá to cuống dài chỉ khổ một nỗi đào rễ khó khăn hơn.
Lá dứa tua tủa, gai dứa sắc nhọn như những lưỡi liềm cứa vào da thịt rát buốt ,
hai tay tê dại tím ngắt . Đến trưa hai chị em tôi mới quay về .Khi đi qua ngôi
mộ ,liếc mắt vào chỗ dấu chai thì ôi thôi cái chai đang nằm phơi mình trên cát
lồ lộ mấy tờ giấy bạc phía trong. Quá sợ và hoảng hồn chị em tôi chạy lại thì
ra do cẩn thận quá thành thử mấy con chó chạy rong ngửi thấy mùi phân chúng đã
đào xới lên để kiếm ăn,may mà chúng không gặm chai đi xa hoặc tha về nhà .Xuýt
nữa chúng tôi mất đi một số tiền dành dụm do bán củi và làm bột sắn bán kiếm
lãi mà có. Chính nhờ số vốn liếng nhỏ mọn cất dấu này mà sau này khi giao nhà
cửa cho đội C.C.R.Đ.ra ở nhà nông dân mẹ và chị tôi đã gầy dựng lại cơ đồ, nuôi
tôi ăn học khôn lớn thành người.
Đúng là trong cái rủi có cái may , trời sinh trâu
trời sinh cỏ , trời đâu để con người chịu mọi đắng cay. Không có mùa xuân
thì làm sao cây cối tốt tươi, đâm cành nẫy lộc, đơm hoa kết trái. Đời người cũng
vậy mà thôi . Bây giờ ăn rau má nhớ chuyện ngày xưa.
Lúc đó rau má là cứu cánh của con người khi lâm nạn đói khát, bây giờ nó vẫn có
giá trị không kém ngày xưa trong lĩnh vực thuốc nam, cải thiện bữa ăn hàng ngày
mà ai ai cũng kêu ca nằm trong vòng ô nhiễm nhiều thứ. Cảm ơn trời đất , cảm ơn
cây rau má trong câu chuyện của tôi.
Đệ đến thăm Huynh đây. khỏe ko Huynh.?
Trả lờiXóaCảm ơn đệ đã đến chơi
XóaĐọc trang hồi ký có lời sẻ chia
ký ức rất đẹp
Trả lờiXóa