25 - Mươi Năm Một Giấc Mơ - Tương Phùng
Làng sơ tán một chiều hè nắng đã dịu
dần, gió nồm từ ngoài biển thổi vào mát rượi, sảng khoái, bù cho sáng đến trưa
nóng nực gay gắt khó chịu. Trên các cành cây xoan đầu cổng tiếng ve sầu thi
nhau réo rắt bài ca muôn thủơ gọi bầy. Dưới bóng cây hai chị em Oanh, Ngân đang
chơi nhà cữa say sưa tỉ mẩn .Chỉ có vài ba thứ đồ chơi thông thường vỏ bao
diêm, hộp giấy đựng thuốc tây,vài ba mẫu gỗ vụn, viên gạch là làm thành nhà
cửa. Một ít nắp hộp dầu cù là, vỏ chai dầu Nhật Lệ, nắp bom bi, vỏ nghêu to nhỏ
khác nhau thành nồi nấu cơm, kho cá, chén bát như một tiểu gia đình nho nhỏ.
Thậm chí có khi giả làm vợ chồng, hàng xóm con cái. Cứ thế mà ngày này qua ngày khác, lặp đi lặp lại mà không biết chán. Ôi trẻ con thật là ngây thơ và hồn nhiên dễ thương dễ mến.
Thậm chí có khi giả làm vợ chồng, hàng xóm con cái. Cứ thế mà ngày này qua ngày khác, lặp đi lặp lại mà không biết chán. Ôi trẻ con thật là ngây thơ và hồn nhiên dễ thương dễ mến.
Tôi vừa cắt xong mấy bộ quần áo cho
khách hàng, tiếp tục ngồi vào bàn máy may, vừa làm vừa nghêu ngao mấy câu trong
bài thơ “Thề non nước” của thi sĩ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu cho đỡ buồn. Tiếng
máy chạy ro ro hòa theo giọng ngâm của tôi:
“ Nước non nặng một lời thề
Nước đi đi mãi không về cùng non
Nhó lời nguyện nước thề non
Nước đi chưa lại non còn đứng trông…”
Đang còn say xưa với đường kim mũi chỉ
bỗng nghe ngoài cổng nơi các con tôi ngồi chơi có tiếng hỏi:
- Cháu ơi! Cho cô
hỏi đây có phải nhà anh Dũng không hả cháu?
Một hồi sau nghe tiếng con gái tôi trả
lời:
- Dạ, phởi!
Nghe có người hỏi tôi đưa mắt nhìn qua
cửa sổ thì thấy đó là một người phụ nữ bận quần đen, áo sơ mi trắng trạc chừng
ba mươi, ba mốt gì đó. Dáng người cân đối thon thả, tay xách túi du lịch màu
đen, tóc búi ngược thả lỏng sau lưng như là thiếu phụ. Người lạ đeo kính nhâm
chống nắng, cộng thêm vành nón che khuất nửa khuôn mặt cho nên tôi không nhận
ra ai được, chỉ có giọng nói nghe hơi quen quen mà thôi.
Người lạ tự nhiên ngồi xuống hỏi thêm:
- Thế cháu là con ba Dũng à?
- Dạ!
Đoạn người lạ dắt lấy tay con tôi đứng
dậy, tôi vội rời bàn may đi ra xem thử ai mà có thái độ cử chỉ thân tình như
vậy. Vừa đến cửa thấy tôi thì người lạ đứng yên một chỗ, đưa mắt nhìn chằm chằm
vào tôi mà hỏi:
- Anh có nhớ ai không?
Trông qua người này không phải là
thường dân, điệu bộ cử chỉ ra vẻ cán bộ. Quả thật tôi không biết ai? Người
làng thì hoàn toàn không phải, bạn bè công nhân công trường muối tôi quen cũng
không phải nốt. Thế thì ai nhỉ? Tiếng nói thì như đã từng nghe, nhưng con người
thì chẳng nhận ra ai nữa. Người lạ vẫn im lặng không xưng danh, không muốn cất
nón, cất kiếng đeo mắt như muốn thách thức với tôi:
- Không nhớ ra ai à?
Tôi lắc đầu thú nhận:
- Xin chịu !
Người lạ liền cất nón, lột kiếng tủm
tỉm cười:
- Bây giờ có nhận ra ai không?
Thoáng qua tôi giật mình reo lên:
- Trời ơi ! Liễu , Huỳnh Liễu đấy
à?
- Phải, Liễu đây,
người quen lớp 10c cách đây mười năm
không sai!
Tôi đưa tay cho Liễu bắt, nói hơi lạc
giọng vì hồi hộp, vì sự gặp mặt vô cùng đường đột bất ngờ:
Thật là không ngờ, làm sao mà mình đoán
được khi Liễu không cất nón và
kiếng đeo mắt. Mà với Liễu đôi mắt mình không bao giờ quên được nếu không đeo
kiếng.
- Thôi ta vào nhà, Oanh dắt cô và em
vào nhà đi con.
Đợi Liễu vào nhà tôi mới nói :
- Liễu thông cảm, nhà cửa sơ tàn chật
chội so sài quá.
- Liễu vẫn ôm con trai tôi vào lòng,
nàng đưa mắt quan sát quanh nhà rồi nói :
- Chiến tranh mà anh, tưởng là không
gặp nhau nữa ấy chứ. Sống sót mà gặp nhau là quý lắm rồi anh ạ. Thế chị đi đâu
?
Tôi vừa rót nước vừa trả lời :
- Vợ mình đi chợ chắc sắp về rồi đó .
Liễu xoa đầu con trai tôi xuýt
xoa:
- Ôi anh có hai cháu ngoan quá. Cháu
trai có đôi hàng lông mi dài đen như con gái. Thế hai cháu tên gì hả anh?
- Cháu gái năm nay năm tuổi, tên Ngọc
Oanh. Còn cháu trai tên Ngọc Ngân lên ba. Thôi mọi việc tối nay mình sẽ kể cho
Liễu biết. Bây giờ trước hết Liễu hãy nói vì sao Liễu biết mình ở đây mà đến,
trong lúc không có một dòng địa chỉ, không có lấy một lá thư, mười năm biệt vô
âm tín mà lại máy bay Mỹ bắn phá tàn khốc nữa.
- Anh thấy Liễu tài không? Chuyện dài
lắm, tối nay ta hàn huyên tâm sự.
Nào cháu Ngân ngồi xuống cô lấy quà cho hai cháu nha. Đi vội quá và hết sức bất
ngờ thành thử không chuẩn bị gì cho ra hồn.
Nàng mở túi du lịch đưa ra mấy gói kẹo
Hải Châu phát cho hai đứa nói
tiếp:
- Liễu không ngờ có chuyến đi này. Một
chuyến đi mạo hiểm vô cùng, vì
không biết kết quả ra sao. Mọi ý nghĩa đều nằm trong hoàn cảnh “ Chim ăn bể Bắc
đi tìm bể Đông” mà thôi.Thôi thì có xe về Quảng Bình thử đi cho biết vùng đất
lửa, nếu không tìm được anh thì cũng không còn gì để dằn vặt, để ân hận sau này
nữa.
Đang nói đến đó Liễu chỉ tay ra cổng
hỏi tôi:
- Có phải chị đi chợ về đấy không anh?
Tôi nhìn ra cổng nói:
- Phải, vợ mình đó.
Không để vợ tôi đi vào Liễu chạy ra sân
vồn vã:
- Em chào chị, chị đi chợ về đấy à?
Vợ tôi sững sờ, ngạc nhiên chỉ kịp trả
lời : Chào chị, ai đây ? Rồi nhìn tôi như muốn hỏi. Tôi chỉ Liễu giới thiệu:
- Đây là Liễu bạn học của anh ở Vinh mà
anh đã kể cho em nghe đó.
- Thế à, làm sao mà chị biết chúng tôi
ở đây mà vào?
- Ờ, đó là một câu chuyên dài .Thôi bây
giờ thế này nhé, mình vào chuẩn bị cơm tối là vừa. Còn Liễu đi tắm rửa kẻo đi
cả ngày mệt đó. Ăn cơm tối xong ta tha hồ hàn huyên câu chuyện. Mười năm xa cách
biết bao nhiêu tình chứ đâu phải một hai năm. Quả tuyệt vời và vô cùng bất
ngờ như từ trên trời rơi xuống không bằng.
Liễu không chịu theo sự sắp đặt của tôi
liền nói với Nghĩa:
- Hai chị em mình cùng làm cơm đi chị .
- Chẳng có chi
nhiều. Liễu cứ đi tắm, tôi làm một mình là được rồi.
Cuối cùng hai nàng cùng làm, cùng nói
chuyện thì thầm với nhau vui vẻ lắm như quen biết từ lâu. Còn tôi vào thu lượm
vải sồi hàng hóa. Cho con tắm rửa trước để còn kịp cơm nước tối nay.....(Còn tiếp)
hồi ký rất hay
Trả lờiXóa