15- VE SẦU LỘT XÁC
Thế là chỉ còn hơn tuần nữa là kết thúc năm học . Cả lớp ai cũng vỗ tay reo mừng khi nghe thầy Đinh Phú Sánh thông báo là niên khóa sắp đến các em không phải học hệ Tư thục nữa, ty giáo dục Q.B. đã có quyết định nhập lớp ta vào học cấp hai Đào Duy Từ . Một tin vui bất ngờ không tưởng nổi. Với các bạn có lẽ là bình thường , nhưng đối với tôi còn có ý nghĩa khác, vì đây là bước ngoặc thứ hai nằm ngoài mong đợi của tôi .
Dọc những con phố đã thấy
phượng nở hoa lốm đốm , chỉ ít ngày nữa thôi là Đồng Hới rực màu hoa phượng đỏ
.Thêm vào đó , chiều lại khi gió nồm từ cửa sông Nhật Lệ thổi vào lồng lộng là
những chú ve sầu dán mình vào thân phượng kêu ran như giàn nhạc giao hưởng đến
giờ công diễn. Không khí ngày hè đã náo nức sôi nổi .Học sinh cấp hai trường
Đào Duy Từ và cả lớp năm chúng tôi , ai cũng hồ hởi chuẩn bị ghi lưu bút
cho nhau để làm kỹ niệm.
Ngày liên hoan chia tay thầy
trò bạn bè chẳng có chi, ngoài nồi chè đậu đen thơm mùi dầu chuối do Kim Chi và
các bạn nữ đảm nhiệm ,thêm ba bốn quả dưa đỏ mua ngoài chợ nữa là xong . Nhưng
rồi chúng tôi không thấy vui tí nào do cảm xúc bồi hồi luyến tiếc, cộng thêm sự
vắng mặt của thầy Sánh làm cho buổi gặp mặt cuối cùng không được mĩ mãn cho lắm
. Bởi thầy bị cơn đau tim đội ngột không thể đến lớp trong buổi liên hoan để
nói lời chia tay hoặc dặn dò chúng tôi trước lúc nghỉ học, làm cho đứa nào
cũng ỉu xìu buồn bã , ăn chẳng thấy ngon .Tôi đã có kế hoạch cho ba tháng nghĩ
hè ,về thăm nhà ít hôm rồi trở lại Đồng Hới giữ nhà cho cô tôi đi Hà Nội buôn
bán và kết hợp cùng với dượng tôi lên Đức Ninh làm lán trại xây dựng cơ sở sản
xuất lò ngói Bắc Nam kiếm ít tiền mua sách vở cho niên học tới.
Về đến làng
lòng tôi xốn xang vô kể. Bao nhiêu ngày xa cách nay lại thấy lại dòng
sông quê hương, chiếc cầu dài quen thuộc mà trong lòng vui buồn lẫn lộn.Thêm
vào đó nỗi hoài cảm còn đó, vết đau tinh thần đang còn rịn máu chưa khô, khiến
cho tôi như kẻ lạc lõng trên chốn trần gian. Tôi cúi mặt khi đi qua cổng nhà cũ
để vào con đường dẫn lên nhà ông nội.
Cổng chính của nhà ông nội hai
mái lợp ngói bây giờ là của người ta, Nó không còn bề thế như ngày xưa nữa, mà
có phần sắp đến độ phế tàn, vì hai cánh cữa đã nghiêng ngã xiêu vẹo, rêu phong
lổ đổ. Cây xanh và hòn non bộ của nội mấy chục năm nay lưu giữ, giờ bị đập phá
và biến mất đâu rồi. Cây mai tứ quý ,cây quýt luôn luôn có quả chi chít cũng
không còn nữa . Ôi như trận cuồng phong xéo nát,vùi dập tan tành .Nhìn cảnh
tượng hoang tàn đó thử hỏi làm sao ai mà không đau lòng được .
Cổng nhà nội bây giờ phải đi
ngách bên bức tường cạnh chuồng nuôi lợn trước đây. Sát cạnh đặt bể chứa nước,
ông nội tôi đã đập đi hơn một mét tường làm lối ra vào .
Vào đến nhà thấy nội đang ngồi
bằm chè bông trang giữa sân , trông như một ông thầy thuốc nam đang ngồi tỉ mẩn
với đống lá thần dược . Gần tám mươi tuổi mà nội vẫn khỏe , vẫn làm được
một số việc giúp bà nội kiếm tiền phụ vào sinh hoạt hàng ngày. Nội không biết
tôi về nên cứ cắm cúi làm đến khi tôi gọi : “Ôông ” nội tôi mới dừng tay nhìn
lên . Tôi ôm chầm lấy nội:
- Ôông làm chè tra à ?
Nội nhìn tôi không chớp mắt ,
buông rựa xuống , nội níu chặt tay tôi :
- Cháu nghỉ hè rồi à ?
học có giỏi không ?
Tôi trả lời nội:
- Dạ cháu học tốt , lên lớp sáu
rồi ông ạ . Má cháu đi chợ còn chị Hanh cháu đi mô ông ?
- Con Hanh đi chợ mua thức ăn
sắp về rồi đó .
- Còn mệ vẫn đi bứt rèng rèng
với chè bông trang à ?
- Ờ , thôi con vào nhà cất đồ
đi , có chi nói chuyện sau . Tôi đứng dậy vào nhà thì nội hỏi tôi :
- Rứa hai O dượng cháu có khỏe
không ?
- Dạ khỏe ôông ạ ! À ít hôm nữa
cháu vào nói với O dưọng chu cấp thêm cho ôông mệ , đừng làm chè nữa ông ạ !
Gian nhà má và chị ở trước đây
là lều xay lúa của ông nội . Khi sửa sai đội cho ông lại căn nhà gác kề bên,
ông tôi vào ở nhà gác nhường lại cho má con tôi gian lều này. Thực tế thì chỉ
có ba mẹ con , tôi đi học thỉnh thoảng về nhà vào dịp tết hay nghĩ hè. Má thì
cả ngày hai buổi chợ hai nơi , tối mới về ngủ. Còn chị tôi cũng hai ngày một
chuyến Đồng Hới mua hàng , có khi hàng đắt hoặc cần cũng đi ngày một. Thành thử
nhà bỏ vắng hoe, nhờ ông bà nội trông giùm.
Ăn cơm tối xong tôi nói với má
và chị:
- Má à, con về chơi vài ba hôm
rồi vào Đồng Hới giữ nhà cho O dượng vừa ôn bài , vừa lên làm lò ngói với
dượng kiếm tiền sách vở. Con lên lớp sáu rồi , mà lại được chuyển vào quốc lập
, không đóng tiền học phí nữa .
Má tôi vừa quạt cho tôi vừa nói
:
- Ờ, thì
má mừng cho con, con vô cố gắng mà ôn bài vở cho tốt. Còn lao động thì tùy sức
mà làm cố giữ gìn sức khỏe, đừng gắng, ốm đau thì khổ. Má và chị còn làm được
lo cho con.
Nghe má nói tôi cảm động thương
má quá chừng . Đã lâu lắm rồi ,tôi biết má rất thương tôi. Vẫn biết người
mẹ bao giờ cũng thương con , nhưng tôi cảm thấy má tôi thương tôi đặc biệt lắm
. Vì tôi được sinh ra trên đời không được may mắn như bao đứa trẻ khác kể cả
anh chị tôi .Vì vậy,sau này tôi có được nhiều ưu ái trong tình thương của
cha mẹ , của anh chị và cũng là lý do tôi cần phải khắc sâu trong dạ , lòng
biết ơn vô hạn đối với cha mẹ và anh chi đã cho tôi tất cả tình thương bao la
,để có một thằng Dũng hôm nay.
Giờ đây nhân tiện viết hồi ký,
tôi cũng phải kể lại những khúc nôi đó với một ước nguyện tạ ơn sự sinh thành
nuôi dưỡng của cha mẹ , tạ ơn sự chăm sóc chu đáo của anh chị, của các cô dượng
, dẫu rằng hiện nay có vị đã thành người thiên cổ và có người đang còn sống
trên đời….
Chuyện rằng : “ Vào năm Nhâm Ngọ ( 1942) , ngày mồng hai tháng năm, tôi ra đời trong một gia đinh khá
giả , nhà cửa đàng hoàng kín đáo ,của ăn của để chất ắp đầy kho do sự làm ăn
siêng năng của ba má .Trước tôi là anh trai đầu lòng , ba năm sau má tôi
lại sinh một cặp song đôi một trai một gái . Không biết vì sao anh chị song
sinh của tôi được ba tháng tuổi phải qua đời . Bảy năm sau , má tôi lại
sinh thêm một gái . Bốn năm sau nữa tôi được ra đời thì má tôi ốm nặng . Mặc dù
chạy chữa đủ thầy, đủ thuốc , không thiếu một thú gì nhưng bệnh tình không
thuyên giảm , người mỗi ngày mỗi gầy như cây khô mùa hạ . Với cơ thể như vậy
thì làm gì có sữa cho con bú, thành thử thân hình tôi cũng gầy gò , teo tóp . Ba má tôi phải tính chuyện nhờ người nuôi vú . Bấy giờ có một
bà tên Bao sinh con nhưng nghèo khổ nhận tôi về chăm sóc bú mớm. Ba má tôi phải
chu cấp tiền bạc gạo cơm nuôi cả gia đình họ. Nhưng tôi đâu có béo tốt bụ bẫm
như con người khác kể cả con họ . Đã hơn hai tuổi mà chỉ biết bò lê , bò lết,
moi móc từng hạt cát bỏ vào miệng .Mỗi lần đưa tay bịt miệng , đưa tay
khỏi miệng thoát ra được một âm thanh : “Át tù và” sau này nghe chị kể
lại thật là buồn cười . Bởi vì gạo cơm chồng con họ ăn chứ đâu tôi có được ăn
đầy đủ nữa .
Trước tình cảnh như vậy Ba má
tôi đưa về kiếm cách tẩm bổ cho con . Thôi thì đủ thứ , ngoài cơm cháo ngon
lành chu tất , ngày nào cũng vậy má bắt tôi uống hai lần sữa bò hiệu “con
chim ” loại sữa tốt nhất hồi đó . Nhưng như thành thói quen hoặc thiếu chất can
xi gì đó nên tôi cứ đi moi móc tường vôi mà bỏ vào miệng , đến nỗi cơm không ăn
chỉ đè khoai mà ăn . Khi tôi lớn lên vẫn thấy nhiều lỗ sâu to khắp tường
ngang tầm tôi bò, tôi với. Ngày qua tháng lại, với sự chăm sóc chu đáo của ba
má , tôi dần dần được thay da đổi thịt , lớn khôn như bao đứa trẽ khác. Diễm
phúc này là nhờ gia đình giàu có chứ như người ta ngay ở trong làng có nhà
nghèo mang con đi cho những nhà hiếm hoi , hoặc không sinh nở tịt đường
con cái . Ngoài công ơn của ba má , tôi cũng xin ghi nhận công lao của bà Bao
đã có công ôm ấp ,cho tôi bú mớm những tháng ngày sơ sinh yếu ớt ,đầy gian lao
vất vả để tôi có được ngày hôm nay…”.
Trong những ngày ở quê tôi
tranh thủ đi thăm một số bạn đồng học. Qua câu chuyện bạn bè kể lại thì đa số
các bạn đều ra học Ba Đồn không ai đi đâu xa .Mỗi tuần về nhà một lần vào chiều
thứ bảy,chiều chủ nhật lại lôi thôi tay xách cá mắm vai mang tay nải gạo ,cuốc
bộ ra Ba Đồn để ngày mai học sớm.
Người đầu tiên tôi gặp là Hồng
Hạnh con gái của ông Hềng làm nghề bốc thuốc, bắt mặt chữa bệnh .Trong số bạn
học Hồng Hạnh là bạn gái tôi thân hơn các cô khác .Ngoài học lực ngang nhau
Hồng Hạnh còn có vài lý do mà làm cho tôi nhớ mãi .Thuở còn nhỏ, tôi khoảng
chừng mười tuổi Hồng Hạnh hay xuống nhà tôi vào buổi tối để học thêu đan do chị
tôi hướng dẫn .Có đêm cô ngủ lại với chị tôi. Nếu chỉ có thế thì chưa có gì
đáng nhớ ,nhưng vì có một đêm tôi ngủ quá ngon nằm mớ sinh ra đái dầm , cả nhà
đưa ra trêu chọc làm tôi ngượng không sao chịu nổi .
Lớn lên cùng nhau học lớp bốn .
bạn bè thường nói đùa hai đứa lấy nhau , chúng lấy gạch đỏ viết dọc tường hai
chữ Dũng + Hạnh làm tôi tức quá không sao nói được . Nhưng sau đó
cũng thấy hay hay , nên rút cuộc mặc kể cho chúng nó nói và viết , lâu
rồi cũng quên đi lúc nào không biết .
Tất cả bạn học ,tôi thấy đa số
không thay đổi mấy ,còn mang dáng dấp học sinh nhà quê từ lời nói cho đến cử
chỉ củng như sự hiểu biết mở rộng .Chỉ có Hồng Hạnh là có nhiều thay đổi .Có lẽ
được sinh ra trong một gia đình nho giáo làm nghề đông y nên cô có tư cách khác
người ta ,nhất là đi học xa nên dể tiếp thu những điều mới mẻ .Thêm vào đó ,vốn
dĩ là con gái đến tuổi xuân thì nên thay đổi điệu bộ và cách nói năng yểu diệu
dịu dàng hơn những cô con gái khác .
Khi đang đi trên đường Hồng
Hạnh thấy tôi trước , vội gọi :
- Dũng ơi , về khi nào đó
?
Đợi khi đến gần tôi mới trả lời
:
- Mình về hôm qua , Hạnh về mấy
hôm rồi ?
- Hạnh về một tuần rồi .Trông
Dũng thay đổi nhiều quá ra dân thị xã mất rồi .
Tôi cười , không
phản ứng lời nhận xét của Hồng Hạnh mà nói:
- Ờ,
một mình đơn lẽ nơi phố thị thì cũng phải hấp thụ thay đổi một tí kẻo
người ta cho mình là quê mùa .Thì Hạnh cũng thay đổi đó thôi , trông ra
dáng thiếu nữ rồi đó. Học ngoài ấy có vui không , vẫn khá môn văn đấy chứ
.
Hồng Hạnh hơi đỏ mặt tỏ ra e lệ
nữa là đằng khác .Tay vẫn cầm đuôi tóc chạy suốt bờ vai trước ngực , cô nói
nhỏ :
- Cũng vui nhưng vất vả lắm
,cơm đùm gạo bới hàng tuần đi về trời nắng nhâm mát thì không sao ,vấp
những lúc mưa bão thì khỏi nói , cũng phải mang tơi đội nón mà đi ,chứ không
thì bỏ học à . Dũng thì sướng rồi ai bằng .
- Có gì đâu ,cũng nhờ có nhà bà
O chứ không thì thua gì các bạn. À , sang năm lớp mình chuyển sang quốc lập rồi
đấy .
Hồng Hạnh cũng tỏ ra vui mừng
thật sự :
- Thế à. Mừng cho Dũng .Thực
tình mình rất tiếc cho Dũng , không ngờ có sự oái oăm như vậy.
Đứng nói chuyện giữa đường đã
lâu tôi thấy bất tiện nên chủ động :
- Thôi
mình tranh thủ đi thăm Minh Ân và vài bạn khác , có gì tối mình lên chơi .
Mình về được ít hôm thôi , phải trở lại Đồng Hới lao động hè.
- Tối lên nhà Hạnh chơi nhé ?
Hạnh kéo dài và hơi uốn chữ nhé
cuối cùng , nghe rõ mồn một rồi nghiêng nón bước đi .
Sau đó tôi còn gặp vài bạn nam
nữa chủ yếu là mấy đứa ở xóm Trong và xóm Trên . Đứa nào cũng mừng cho tôi và
nhận xét như Hồng Hạnh. Tôi cảm thấy vui và tự cho mình như con ve sầu lột xác,
sống vùi trong đất nhiều năm để rồi khi mùa hè đến , trồi lên khỏi mặt đất tìm
gọi bạn đời ,sinh con đẻ cái và cũng có luật sinh tử chẳng khác gì con người.
Từ một hài nhi gầy gò beo tóp , trãi qua bao biến cố thăng trầm của tuổi thơ để vươn lên , để trưỡng thành quả là một điều đáng ghi nhận cho bản thân mình .Phía trước đường đời còn dài lắm , vẫn biết còn nhiều chông gai cản trở , nhưng khi đã biết rồi thì ta tự liệu cơm mà gắp mắm , để đắng cay mặn lạt không còn là điếu khó chịu , không nuốt qua được .
Từ một hài nhi gầy gò beo tóp , trãi qua bao biến cố thăng trầm của tuổi thơ để vươn lên , để trưỡng thành quả là một điều đáng ghi nhận cho bản thân mình .Phía trước đường đời còn dài lắm , vẫn biết còn nhiều chông gai cản trở , nhưng khi đã biết rồi thì ta tự liệu cơm mà gắp mắm , để đắng cay mặn lạt không còn là điếu khó chịu , không nuốt qua được .
Thấm thoắt một năm đi qua nữa
Trả lờiXóaThấy trời xanh hoa nở đời vui
Qua rồi cay đắng ngậm ngùi
Một năm học tập buồn nguôi ngoai dần
Mùa hạ đến theo vần lưu bút
Nhớ làm sao trước lúc chia tay
Bạn bè đông đủ vắng thầy
Bởi cơn đau đột ngột ngày liên hoan
Một năm học với toàn điểm tốt
Niềm vui theo thánh thót tiếng ve
Đã yêu phượng cháy đỏ hè
Đã mơ theo sóng vỗ về sông quê
Dẫu vẫn có bộn bề lo lắng
Nhưng hè này sâu nặng tình thâm
Về thăm nhà chút âm trầm
Cổng xưa nhà cũ vẫn thầm rưng rưng
Gặp Ông nội vui mừng khôn xiết
Bao yêu thương gắn kết nơi này
Mẹ tôi vất vả xưa nay
Chị tôi tần tảo bao ngày vì tôi
Giòng hồi ký qua rồi nửa chặng
Bao uẩn ức cay đắng dần nguôi
Hôm nay viết lại đôi lời
Nhâm Thìn…mẹ đã sinh tôi ra đời
Bệnh đau đã đẩy tôi xa mẹ
Tôi quắt queo không thể lớn lên
Giao cho bà vú ngày đêm
Bà Bao tôi nhớ không quên bao giờ
Còi cọc… vôi cát vơ vào miệng
Mấy tuổi đầu nói tiếng chưa thông
Mẹ cha nhìn quá đau lòng
Mang về nuôi nấng bao công nhọc nhằn
Bò lê lết vẫn ăn vôi vữa
Nhờ có tiền mua sữa “Con Chim”
Đã hai tuổi vẫn lặng câm
“Át Tù Và” cứ lầm bầm mãi thôi
Ơn trời độ rồi tôi cũng lớn
Phước ông bà mang đến cho tôi
Để nay có thể mỉm cười
Mẹ cha tích đức cho tôi nên người
Mấy ngày nghỉ…niềm vui gặp bạn
Sau bao ngày yên phận né nhau
Bây giờ gặp lại cùng chào
Bạn bè thơ ấu nao nao trong lòng
Bâng khuâng đám mây Hồng tên Hạnh
Bạn bè giờ không tránh gặp nhau
Hàn huyên với Hạnh đôi câu
Còn vu vơ hẹn với nhau lên nhà
Hai đứa học đều xa nhà cả
Vài ngày nghỉ tất tả chia tay
Lên trông nhà giúp dượng ngay
Một phần cũng muốn xắn tay cùng làm …
Mùa hè này khác năm trước nhé
Tiếng ve ngân ..phượng hé môi cười
Nhìn quanh đã thấy yêu người
Chú Ve Lột Xác đổi đời rồi đây
Nghĩ như vậy ngất ngây sung sướng
Chẳng buồn đau hay vướng bận chi
Gió như cũng muốn thầm thì
Vững tin bước nhé đường đi thuận buồm!
Chú càng đọc cảm ngay thơ phú
Trả lờiXóaThật tự hào thơ cháu hay ghê
Hôm nay mới sáng tinh mơ
Thấy thơ cháu viết mà ngo ngẫn lòng
Chú ngơ ngẫn vì lòng thán phục
Cháu thật là hết sức chuyên cần
Lại thêm có một chữ nhân
Đem lòng chia sẻ không cần đắn đo
Chúc cháu ngày cuối tuần an vui hp nghe cháu
Một Ngọc Dũng nhỏ nhoi yếu ớt
Trả lờiXóaBa má chăm nên bớt bớt dần
Ngày qua tháng lại lần lần
Lớn khôn tuấn tú học hành giỏi giang
Hình như đời đã sang trang mới
Cả nhà vui đón đợi ngóng trông
Hè về thăm thỏa niềm mong
Gặp bạn gái cũ mà lòng xốn xang
Em thăm anh. Đọc chương 15 và có đôi dòng chia sẻ cùng anh ạ
Cảm ơn nhé Song thu em gái
Trả lờiXóaThằng anh trai xa ngái đây nè
Xuân qua hè đến thu về
Ve sầu lột xác bài ca não nề
Vẫn quanh quẩn những hè ép xác
Mặc cho ai xốc vác thế gian
Gốc cây bụi chuối cành xoan
Dán thân cho kỹ theo đoàn bọ sâu
Nay tuổi đã qua chầu thất thập
Có cô em thua giáp kết thân
Cũng là hoàn cảnh thế nhân
Ve anh như đã thêm phần râm ran.....