22 – NIỀM VUI MỎNG MANH
Ngày hôm nay nghỉ học nên tôi
dậy muộn .Trời mùa đông , đã hơn sáu giờ mà chỉ hơi mờ mờ sáng .Gió bấc thồi
nhẹ nhưng khô hanh lạnh buốt thấu xương .Ngoài đường phố, sáng nay khác hẳn mọi
ngày, người thưa thớt đi lại , vì hôm nay là ngày lễ Noel .Các cơ quan và
trường học đều nghĩ lễ kết hợp với cái rét giữa mùa đông chí nên ai cũng dậy
muộn , trễ nải .
Thường thường những ngày chủ
nhật hoặc nghĩ lễ như thế này gặp trời nắng hoặc ấm áp thì hai anh em tôi và
chú Thanh tranh thủ ra hồ cổng Nam mộ Đội Cung lấy rong về cho lợn ăn hoặc
đi xuống Bến Thủy mua vài bao mạt cưa về thổi. Dì tôi tuy già , khô gầy song
còn khỏe và siêng làm lụng , ít khi đau ốm . Ngoài việc nấu ăn chợ búa hai bữa
cho cả gia đình bảy tám miệng ăn Dì còn lo chăm chút hai đứa cháu nội tuổi mới
một , hai . Thế mà vẫn còn nuôi gà thả lợn để cuối năm có một cọc
tiền đỡ phần vất vả cho con cháu .
Được nghĩ học vả lại không phải
làm gì tôi đến nhà Huỳnh Liễu chơi cho khuây khỏa ,hẹn nàng tối đến nhà thờ xem
không khí Noel cho biết .
Nhập học đến giờ đã sang học kỳ
hai tôi chỉ đến nhà Liễu có ba bốn lần với các lý do đại loại như trao đổi bài
vở , đưa Liễu tấm bản đồ nàng nhờ tôi vẽ hoặc đến nghe radeo tin tức chống C.N.X.L
ở Liên Xô vào buổi tối thứ bảy hàng tuần , mặc dầu trước đó nàng đã có đôi lần
ngỏ ý mời tôi đến nhà chơi từ đầu năm học .Thực ra tôi đã để ý đến nàng ngay
những ngày đầu vào học ,vì nàng có khuôn mặt hiền hậu dể thương .Tuy
không có làn da trắng mịn nõn nà, dáng đẹp mỹ miều đoan trang thục nữ như Thanh
Hà , song ngược lại , nàng có đôi lưỡng quyền đầy đặn và cao làm cho cặp mắt có
phần hơi chìm tăng thêm phần kín đáo thùy mị thân gái nữ nhi , cộng thêm nước
da trắng nhưng không sáng , thân hình nhỏ nhắn , " điệu gầy như trúc
" khiến cho ta có cảm giác nàng đẹp một cách dân dã , tự nhiên lạ thường .
Theo Thanh Hà kể cho tôi nghe
nàng thuộc diện con em miền Nam tập kết quê ở Huế .Năm1954 theo cha ra
miền Bắc .Mẹ đã qua đời ở quê nhà khi H.L tuổi mới mười hai .Sở dĩ nàng học lại
lớp mười là vì năm ngoái nàng không thi tốt nghiệp được do cơn bệnh ập đến bất
ngờ .Ngày vào thi lại là ngày nàng đang nằm trong bệnh viện với cơn sốt liên
miên .
Khi tôi mới bước chân vào cổng
mấy đứa em của nàng cùng cha khác mẹ đã reo ầm lên :
- Chị Liễu ơi mau lên ,
anh D. đến rồi đây này .
Rồi nhanh nhẩu quay qua tôi kể
lể như kể tội :
- Chị mới ngủ dậy thôi anh
ơi , hồi đêm anh không xuống , chị la em đó .
Những câu nói ngây thơ của mấy
đứa em kiểu coi mình như người trong nhà , người anh ruột thịt làm cho tôi chột
dạ bở ngỡ vô cùng . Đang định hỏi vì sao bị chị Liễu la thì đã nghe tiếng Liễu
từ trong buồng đi ra , nhăm nhe , mắng yêu mấy đứa em của mình :
- Này này , đừng có nói bậy nha
. Anh đừng có nghe nó .
Cô em lớn phụng phịu :
- Th..ì , thì tối qua chị nhắc
anh D. sao không xuống chơi , e..m nói trời lạnh thế này anh ấy xuống sao được
. Chị la em : “ Em biết gì mà nói , người ta có việc cần mới nhắc chớ bộ ” .
Nghe em nói như đi guốc vào
trong bụng mình lấy làm đỏ mặt nên đấu dịu , quay lại nhìn em nguýt lườm một
cái thật dài :
- Thôi ...đi vào mà quét dọn
sau bếp cho chị .
Cuộc đôi co của hai chị em
khiến tôi ấm lòng nhưng đầy phân vân bối rối . Tôi nói với L. cho
không khí ôn hòa trở lại :
- Có việc gì cần nói với mình
phải không Liễu ?
Nàng kéo ghế trách dỗi :
- Thì anh ngồi đi đã , ai lại
đứng mãi như thế .Có chuyện cần người ta mới nhắc chớ .Chuyên quan trọng
lắm đó .Nhưng mà thôi , không nói nữa . Con quỷ nó làm lộ chuyện mất rồi .
Chuyện gì mà quan trọng thế nhỉ
- tôi suy nghĩ – riêng hay chung , dữ hay lành .Trong lòng tự nhiên đâm ra bồn
chồn lo lắng. Để cho nàng không làm khó dể , tôi đành xoa dịu với nàng :
- Thì hôm qua mình cũng định
xuống chơi để bàn với Liễu một việc nhưng mình nghĩ ngày mai đi cũng được , vì
nghĩ học mà .
Câu nói vô tình nhưng cũng làm
cho đối phương sinh ra tò mò muốn biết , cuộc cờ như lật ngữa bàn tay .Liễu
trao cốc nước cho tôi rồi lại dịu giọng :
- Anh nói trước đi , chuyện gì
đó anh ?
Được dịp tôi làm khó :
- Không , Liễu nói trước đi ,
Liễu mong mình tối qua kia mà .
Nàng kéo ghế ngồi đối diện
,nhìn tôi như có phần do dự , nữa như muốn nói ,nữa như không muốn .Đoạn nàng
không nhìn tôi nữa mà đưa mắt ra sân nhìn vào không gian trầm ngâm im lặng ,
thoáng trên nét mặt một nỗi buồn man mác ưu tư .Tôi nóng ruột khẻ nhắc :
- Sao vậy ,nhìn nét mặt của
Liễu mình đoán có gì hệ trọng có phải không ?
Nàng vẫn nhìn ra khoảng
sân trống vắng không có gì đáng phải nhìn ngoài mấy cây phi lao cao vút đang rì
rào ,réo rắt bởi cơn gió lạnh mùa đông thổi mạnh . Im lặng ... Nặng nề im lặng
mấy phút trôi qua .Bỗng nàng quay lại nhìn tôi hai mắt đăm đắm :
- Có hai điều mà Liễu không
muốn nói ,nhưng vì mến anh , thương anh Liễu không thể dấu kín trong lòng như
người ta hay dấu vì sứ mệnh phải trung thành .
Tôi lại càng khó hiểu , giục
nàng :
- Thì Liễu nói đi sao lại loanh
quanh mãi thế .Có gì mà sứ mệnh và không sứ mệnh làm mình khó hiểu quá đi thôi
.
Nàng cúi mặt nhìn xuống bàn
chậm rãi :
- Trong hai điều thì điều thứ
nhất là điều nguyên tắc chứ chẳng có gì sứ mệnh to lớn như Liễu đã nói đâu .Còn
điều thứ hai mới là điều đáng s..ợ. Sợ anh buồn nên không muốn nói .Không phải
cho anh mà ngay cả Liễu đây cũng buồn và tiếc cho anh nhiều lắm .
Liễu dừng lại ngước mắt nhìn
tôi như muốn xem tôi có phản ứng gì không .Thấy tôi im lặng , nàng nói tiếp
nhưng nhỏ hơn :
- Anh ạ ! chiều qua trong cuộc
họp chi đoàn có đưa anh ra xét duyệt đoàn viên đế chuẩn bị kết nạp đoàn trong
dịp chào mừng ngày Đảng ra đời sắp đến .Nói chung không có ai phản ứng gì về tư
cách đạo đức tác phong ,kết quả học tập của anh nhất là tinh thần trách nhiệm
công tác tốt ,hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc mà chi đoàn ,lớp giao phó .Chỉ có
một vài cá nhân cho rằng anh thiếu chan hòa với bạn bè mà thôi .Vấn đề này Liễu
đã có ý kiến phân tích và được đa số đồng tình ủng hộ .
Tôi cười xòa rõ to :
- Hà ..hà.. Cảm ơn Liễu ,như vậy l..à là
mình được kết nạp vào đoàn chứ gì ?
Câu hỏi đột ngột ,âm vang hơi lớn khiến cho Liễu
thay đổi sắc mặt mà nhìn tôi tỏ vẻ lo ngại pha chút sợ sệt .Nàng đã hiểu hết ý câu
nói của tôi không có gì là phấn khởi mà còn mang nặng hàm ý chua chát là đằng
khác .Nét mặt nàng xịu đi một cách thảm thương như tàu lá chuối giữa nắng trưa
hè .Ân hận cho câu nói bốp chát của mình , tôi nói tiếp để trấn an lòng nàng:
- Liễu ạ ! Cho mình xin lỗi đã làm Liễu buồn .Mình
nói thật lòng đấy .Mình cảm ơn Liễu nhiều lắm .Thứ nhất là Liễu đả bênh vực
mình , mà đó là bênh vực đúng chẳng có thiên vị hoặc cảm tình cá nhân nào hết .Vì
làm người ai mà chẳng có nhược điểm này , khuyết điểm nọ ,có thể do hoàn cảnh
cuộc sống ,có thể do bẩm sinh , tố chất con người khi sinh ra .Xét cho cùng ,đánh
gía một con người đâu có dể dàng gì .Phải xem những khiểm khuyết đó nó có
làm nguy hại đến công việc chung hay không ? Nhưng mà Liễu ơi ! linh tính cũng
như những trải nghiệm năm sáu năm về trước trong nhà trường , trong cuộc sống
đã cho mình biết vận mệnh và tương lai của mình rồi .Mình không bao giờ thành
công trong lĩnh vực chính trị và cũng không có một nấc thang nào cho mình leo
trèo và lên cao .Liễu cứ vui vẻ đi ,đừng tiếc nuối gì cho mình mà ảnh hưởng đến
bước đường phấn đấu của bản thân .Sở dĩ mình nói như vậy vì mình hiểu tấm lòng
của Liễu .Nếu không hiểu thì làm sao mà mình thân và mến Liễu được ,mình lấy sự
học của Liễu mà làm mốc phấn đấu cho mình vươn lên đó thôi .Điều này hình
như đã có một lần mình tâm sự với Liều .Đến nỗi chuyện có một lần trong
giờ học mình xuýt bị thầy cho điểm hai vì mãi ngắm mái tóc dài đen mượt của
Liễu chạy dài suốt sống lưng trên nền áo trắng mà không chú ý nghe thầy giảng bài
,mình cũng kể cho Liễu nghe đấy thôi .Qua đó đủ để biết mình không mặc cảm ,
không tự ti . Nói cách khác là không sợ xấu hổ .
Liễu rót thêm cho tôi cốc nước :
- Anh uống đi cho ấm bụng .Nghe anh nói mà
trong lòng yên tâm trở lại .Liễu cứ sợ anh buồn ,sợ anh cho Liễu bốc đồng đem
chuyện người khác để mà ... Tôi giơ tay khoát không cho Liễu nói thêm :
- Thôi
thôi mình không bao giờ nghĩ xấu như Liễu nói đâu . Nếu vậy mình đâu còn
là thằng Dũng , đâu còn là bạn của H.L nữa . Ta xúy xóa mọi suy nghĩ không
tốt cho nhau . Phải coi đây là xuất phát từ lòng quý mến tôn trọng lẫn nhau
Liễu nhé .
Thấy nét mặt của nàng rạng rở hẳn lên tôi tiếp tục
để cho nàng yên tâm không bận lòng lo ngại nữa :
- Như vậy ta không nên bàn cải vấn đề này nữa . Liễu
hãy đồng ý với Dũng câu tâm niệm của mình : Dũng luôn tâm niệm rằng làm một
thanh niên tốt còn hơn làm một đoàn viên tồi .Nghe ra thì có vẻ như bất mãn ,song
thực hiện cho được thì không phải dễ .Cuộc sống muôn mặt ,nhiều cặm bẩy khôn
lường ,ai đoán được chữ ngờ có phải không hả Liễu .Dũng đã từng vấp , và nếm
trải trong cuộc đời , cả những năm học tập và tham gia hoạt động .Thôi nha ,Liễu
cười lên cho mình vui nào .
Từ nảy đến giờ nàng chỉ nghe tôi nói ,lòng còn thẩn
thờ bao nổi suy tư .Nghe tôi nói “cười lên” nàng giật mình trở về thực tại ,
nhoẻn một nụ cười tươi như hoa hồng nở buổi sớm mai , thốt lên như một con
chiên ngoan đạo : Dạ !
Tôi uống thêm một cốc nước do nàng trao rồi bất ngờ
hỏi :
- Thôi chết , mải nói chuyện mà quên hỏi hai bác đi
đâu , hôm nay là ngày lễ cơ mà ?
- Dạ Ba và Dì đi dự đám cưới con của người bạn ở tận
Yên Thành kia, chắc sắp về rồi đó
Nói thêm vài chuyện vui thấy đồng hồ điểm mười giờ ,
tôi đứng dậy bắt tay cáo từ ra về :
- Thôi mình về Liễu nhé !
Nàng đứng dậy tiễn tôi ra tận cổng , bỗng nàng dừng
lại níu lấy tay tôi :
- Sao khi nãy anh có chuyện gì định nói với
Liễu cơ mà ?
Một tay nàng vẫn níu chặt tay tôi như đòi nợ , tay
kia níu lấy áo day day thúc giục :
- Nói đi , không nói không về !
Tôi ấp a ấp úng vì không muốn nói :
- Th..i thì mình nói đó chỉ là ..
- Không được , định ăn gian
người ta à ?
Tôi đành chịu thua :
- Ờ , định hẹn Liễu tối nay
Noel lên nhà thờ Cầu Rầm chơi cho biết đó mà .
- Có vậy mà cũng không
chịu nói . Ờ tối nay Liễu đợi anh ở đây nhé .
Lúc này nàng mới chịu buông tay
tôi ra , đoạn kéo cổng và nhắc lại thật to :
- Tối nhé , Liễu đợi anh đó .
Trên đường về nhà gió bấc thổi
hun hút, lòng tôi tràn đấy cảm xúc lộn xộn. Buồn vui và cả hồ nghi lẫn lộn. Sự
buồn về việc kết nạp đoàn thì đã quá bình thường , vì đâu có phải lần này. Tôi
biết sau tiếng nói “ nhưng ” của Liễu đích thị là lý lịch gia đình còn có lý do
nào khác. Xưa nay nó như số hiệu phạm nhân đeo trước ngực để người ta chụp ảnh
làm hồ sơ hoặc in vào áo phạm nhân đã thành tù phạm để thay tên họ khi họ
gọi. Nó như cái gông đeo đuổi mấy năm nay làm cho tôi bao phen hụt hẫng. Chịu
bao nhiêu thiệt thòi , bao đoạn trường chán ngán khúc nôi. Vẫn biết đã
thành thông lệ nhưng mà đến khi ai đó khơi lại tránh sao khỏi nổi chạnh
lòng.
Còn niềm vui thì quá đỗi mong
manh .Thoạt tiên qua chuyện đôi co của hai chị em Liễu như một tia sáng hé lên
, cảm nhận mình đã được Liễu dành cho mình một góc trong trái tim của nàng .Là
một thanh niên được người con gái lưu tâm để ý,làm sao mà không rung động , bồi
hồi xao xuyến . Đó là tín hiệu tốt song có được như ý hay không lại là một
chuyện còn dài .
Thoạt nhớ lại chuyện vợ chồng
thầy giáo Đệ ở Đồng Hới là một chuyện tình rạn nứt chân chim như mặt ruộng gặp
nắng hạn mùa hè .Vì hai người hai thái cực khác nhau. Một bên là giáo sư thời
Pháp thuộc, đầy năng lực uyên bác. Một bên là cán bộ nhà nước đảng viên trình
độ văn hóa cấp một.Hai chính kiến, hai trình độ cộng thêm sự sĩ diện, sự an
phận của mỗi người làm sao mà sống chung êm thuận trong một gia đình.Cuối cùng
họ cũng phải chia tay. Đã về đến nhà mà chưa hết phân tâm, tôi lấy nhật ký ra
ghi . Đó là việc làm xưa nay vào những khi thấy trong lòng bất an khó chịu:
25-12
- 1961
Liễu ơi ! Nói làm sao
đây cho Liễu hiểu .Đành phải tự dối lòng thôi .Yêu mà lại tìm cách tránh xa thì
đau khổ biết nhường nào . Yêu mà không dám thổ lộ , vì tất cả lý do không đủ
thuyết phục trái tim nồng hậu, tha thiết yêu người của Liễu,và vô cùng sáng
suốt nhạy cảm đạo đời , không dể gì đánh tan tư duy chững chạc của nàng
được.Liệu ta có thể từ bỏ được không vì hồn ta cũng đang nặng lòng như nàng kia
mà ? Không , chỉ cho phép ta tối nay trong dịp Noel này nữa mà thôi .Còn
sau đó …lạy chúa A men .
…. Sau lễ Noel tôi về quê ăn
tết và làm lý lịch , hồ sơ xin thi đại học .Trở lại Vinh thì tự nhiên tôi bị bệnh
.Chân phải không nhắc nổi một bước .Từ giường đến bàn học phải lần từng bước
một , vịn cột mà đi .Đã hai ngày nghỉ học nhớ bạn nhớ trường và lo lắng cho
ngày thi thử tháng sau . Không khéo phải đi bệnh viện mất thôi .Khi sáng
nghe thím Mai nói đang tìm mua thuốc tiêm cho Bác ,không biết có lành
không .
Tôi gắng ăn vài bát cơm rồi đi
nghỉ sớm .Nằm đó ,nhưng vẫn mở sách ra xem những bài hai ngày không đến
lớp .Gấp sách định nhắm mắt nhẩm bài lịch sử thì thoạt nhiên thấy Liễu và
Thanh Hà đứng ngay cạnh giường tôi nằm lúc nào không biết .Tôi lúng túng lồm
cồm ngồi dậy . Liễu giữ lấy vai tôi khẩn khoản :
- Anh nằm đi đang mệt mà ! Đau
ốm thì nghĩ cho chóng khỏe ,tranh thủ lắm thế ?
Tôi gỡ tay Liễu ra chỉ vào góc
giường :
- Hà, Liễu ngồi tạm đây đi mình
không sao đâu chỉ đau chân thôi mà, không hiểu bệnh gì mà lạ lùng thế không
biết.Chân phải không nhấc lên được , bước không nổi đau lắm .
Hà nói :
- Chắc là đau khớp ít hôm là
khỏi thôi anh ạ !Thế anh đã tiêm thuốc gì chưa?
- Nghe thím Mai vợ thầy Tịnh
nói đang tìm mua thuốc gì đó. Thím là y tá cơ quan Lâm nghiệp nên mình không
phải đi bệnh viện.
Liễu động viên tôi :
- Thế thì tiện quá ,có
thuốc kháng sinh cao, chỉ cần vài lọ là khỏi thôi anh à .
- Hà ơi ! Nhờ Hà mang khay nước
trên bàn xuống đây cho mình với .Ta ngồi đây nói chuyện , uống nước cũng được
nhỉ .
- Liễu nhanh tay hơn đứng dậy
mang khay nước đặt xuống giường vui vẻ nói :
- Thôi thì " tiền chủ hậu
khách " xin mời anh uống trước .
Tiếp ly nước trên tay Liễu tôi
cười :
-" Tiền khách hậu chủ
" chứ .Ai lại thế , mời hai bạn cùng uống . Mấy hôm nay ở lớp có gì vui
không ?
Lại chỉ có Liễu chủ động
:
- Bình thường thôi anh ạ
– rồi quay sang Hà – Nghe đâu có phải năm nay trường mình tổ chức diễn kịch
phải không
Hà nói nhỏ chỉ vừa đủ cho
Liễu nghe :
- Nghe đâu có ,
nhưng mà ..
Liễu cố ý nói to cho tôi cùng nghe :
- Theo Liễu lớp mình diễn lại vở kịch : “ Cái
máy chém ” là hay nhất . Năm ngoái Liễu cũng được diện mời xem trong dịp dự Đ.H
đoàn toàn thị xã .Vở kịch cảm động lắm mà lại diễn hay nữa , như là diễn viên
chuyên nghiệp đó .
Hà đưa mắt lườm Liễu :
- Cậu quá khen rồi đó .
Liễu nói giọng như Huế : - Sao lại quá kheng ,
có răng thì mình noói rứa , có phải không anh Dũng hí ?
Tôi chỉ cười không trả lời ,vì câu nói của Liễu đối
với tôi nó mang nhiều hàm ý khác .Chưa dừng lại ở đó Liễu nói tiếp :
- Mà các vai kịch khéo chọn nữa . Đỗ Đình Minh vai
to người khỏe dáng dấp như Từ Hải “ Vai ba thước rộng ,người mười thước
cao ” . Đóng vai đại tá ngụy hợp ghê .Còn anh Dũng nhà báo đeo đôi kính cận ,
bận com lê trắng , cổ mang cà vạt , y chang như nhà văn .Còn Thanh Hà
khỏi nói , dáng dấp nữ sinh lộng lẩy trong vai Diễm chịu nhiều đau khổ ,quá hợp
với nét buồn khuê các , tuyệt vời . Hai anh chị thật là cân đôi ." Mỗi
người một vẻ mười phân vẹn mười " không chê đâu được .
Hà đấm vào lưng Liễu một cái rầm , nàng vẫn chưa tha :
Hà đấm vào lưng Liễu một cái rầm , nàng vẫn chưa tha :
- Anh Dũng không thấy hút thuốc sao anh lại
diễn bộ tài thế . Chắc hôm đó mấy đốt ngón tay của anh không khéo bị bỏng ,
Liễu thấy que diêm cháy tận ngón tay kia mà .
Tôi cười :
- Thì cũng phải chịu nóng , chịu nóng thật sự mới
lột tả được nội tâm của nhân vật .Có thế mới nói lên được sự quan tâm tận tình
đối với nổi đau mất mát của người tình .Mà lúc đó không hiểu tai sao mình lại
có cử chỉ đột biến bất ngờ như vậy .Mà cũng do Hà nữa , Hà thể hiện quá hay nên
mình cũng hứng lên như thật .
Hà đỏ mặt quay đi dấu diếm nỗi vui mừng khi Liễu và
tôi có lời khen ngợi .Còn Liễu cũng thay đổi sắc mặt sau câu nói của tôi
rồi đứng dậy nói :
- Thôi hai đứa đến thăm anh một tý ,còn về học bài
nữa .Anh cố gắng thuốc men cho mau bình phục nhé .
- Hà xin chào anh .Chúc anh mau bình phục
.
Tôi đưa tay cho hai nàng bắt , vẻ ái ngại :
- Hai bạn về , xin lỗi vì không thể triển chân hai
bạn được , thông cảm cho Dũng nhé .
- Không có chi .Hẹn ngày gặp lại !
Đợi hai nàng đi xong tôi lại đặt mình xuống giường đưa mắt nhìn lên mái nhà mung lung suy nghĩ .Tiếng con thạch sùng trên mái nứa kêu chét chét như ai đó gọi lên tiếc tiếc..
Năm học cuối qua rồi một nửa
Trả lờiXóaTừng ấy ngày lần nữa trong tôi
Con tim nhịp đập rối bời
Tôi ôm hình bóng một người bấy nay
Nàng vốn cũng nơi này chuyển đến
Huế quê hương sinh quán của nàng
Theo cha nàng đến Nghệ An
Một nhành Huỳnh Liễu dịu dàng thông minh
Ôm niềm nỗi mối tình sét đánh
Hai đôi mắt sóng sánh nhìn nhau
Tôi như gặp đã rất lâu
Nàng như thấu hiểu thẳm sâu nhiều điều
Tôi - nàng vẫn sớm chiều đến lớp
Rất nhiều điều tâm hợp ý đầu
Nhiều khi hai đứa bên nhau
Trái tim giục giã nói mau đi mà
Nàng cũng bật đèn pha mở lối
Quá khứ xưa tăm tối chặn lời
Tôi ôm hụt hẫng chơi vơi
Còn nàng chắc cũng đầy vơi nỗi niềm
Đường tình mở lối duyên lại chặn
Bởi tôi luôn biết phận lo xa
Bức màn quá khứ không nhòa
Gia đình đơn chiếc lại xa nơi này
Tôi thầm nhủ chờ ngày tươi sáng
Vẫn biết yêu vị đắng nhạt dần
Đêm đêm mơ giấc nồng nàn
Ngày nhìn thấy trước muôn vàn khó khăn
Bâng khuâng suốt nửa năm trôi mất
Nàng vẫn luôn chân thật với tôi
Nàng như thấu hiểu lâu rồi
Tôi buồn an ủi tôi vui nàng cười
Rất nhiều dịp chờ lời tôi ngỏ
Nhưng người luôn bỏ lỡ là tôi
Nhiều lần như thế qua rồi
Ghi vào nhật ký những lời nhói đau
Có ai đã yêu nhau ..tự dối
Bởi đường đời tăm tối… hiểu tôi
Mong manh như hạt sương rơi
Ngọt ngào hạnh phúc nụ cười mãi mơ
Giờ ngồi viết thẫn thờ nhớ lại
Nỗi niềm xưa tê tái lại về
Mối tình không một hẹn thề
Mà sao chất chứa bộn bề tới nay
Mới chỉ nhớ nắm tay ngày ấy
Kỷ niệm xưa trỗi dậy trong tôi
Nàng mong tôi sẽ mở lời
Vậy mà sao để một đời cách xa
Cám ơn nhé ! “món quà” ngày ấy
Cầu Rầm lần đầu thấy tự tin
Hy vọng chan chứa cuộc tình
Noel đêm ấy chúng mình hẹn nhau!
Sông Nhật Lệ nay màu xanh thẳm
Lý Hòa giờ đẹp lắm như mơ
Có người đôi lúc thẫn thờ
Biết nhành Huỳnh Liễu bây giờ ra sao?
Mấy hôm rồi bận nhiều việc quá, hôm nay em mới ghé thăm anh đây. Mà sao độ rày anh ít ghé thăm em thế, bận việc hay yếu đau sao anh?
Trả lờiXóaĐọc chương này em đồng cảm với anh về nỗi khổ của những người phải mang lý lịch không là bần cố nông. Tuy nhiên em lại cảm nhận được tình bạn và tình yêu thuở học trò của anh thiệt là đẹp . Đặc biệt là thấy anh lại còn làm diễn viên giỏi nữa thì càng thích thú đó nha.
Chúc anh khỏe vui ạ
Anh không bận mà cũng ko ốm,mà tự cho phép mình đc thư giản một một thời gian em ạ. Bởi ba tháng vừa qua hơi căng thẳng trí não ,phải đi đây đi đó khuây khỏa mà thôi . Thứ hai tuần này anh lại tiếp tục vào blog.Riêng chỉ có em là anh có comment cho em mà thôi .ngoài trã lời em mà anh còn xem lại chương hồi kí em nhận xét đó ST ạ
Xóa