NGOÁI LẠI
( Song
hữu hòa thơ )
Lời
thưa :
Vào một buổi chiều sẩm
tối sau cơn mưa nữ sĩ Diệu Sinh ra đồng dạo cảnh. Cảm lòng trước cảnh hoang
vắng cô liêu nữ sĩ thốt lên mấy vần thơ tự sự:
Ngoái nhìn, nhưng chẳng thấy gì
Chỉ lờ mờ vệt xám chì quệt ngang.
Thôi tiếc thương, hết ngỡ ngàng
Sạch sành sanh chút muộn màng cũ xưa.
Gió táp xơ lá ngọn dừa
Cỏ bờ ao dạt nước mưa cuối dòng.
Bù nhìn nghiêng ngả giữa đồng
Lấy đâu gió lộng mà mong phất cờ?!
Chỉ lờ mờ vệt xám chì quệt ngang.
Thôi tiếc thương, hết ngỡ ngàng
Sạch sành sanh chút muộn màng cũ xưa.
Gió táp xơ lá ngọn dừa
Cỏ bờ ao dạt nước mưa cuối dòng.
Bù nhìn nghiêng ngả giữa đồng
Lấy đâu gió lộng mà mong phất cờ?!
Mõ cầm canh điểm từng giờ
Tiếng khàn đêm.
Muội đèn mờ bóng sương.
Tiếng khàn đêm.
Muội đèn mờ bóng sương.
Hoang vu đền miếu ven đường
Liêu xiêu sót mấy chân hương mái ngoài.
Liêu xiêu sót mấy chân hương mái ngoài.
... Ngoái nhìn.
Chả thấy bóng người
Chỉ loang loáng
Nụ hoa nhài
Tắm trăng..
Chả thấy bóng người
Chỉ loang loáng
Nụ hoa nhài
Tắm trăng..
Cũng vừa lúc đó Ngọc Dũng tôi bước tới trộm nghe mà chặn lòng hoài cảm nghe như phảng
phất hồn thơ nữ sĩ Đoàn Thị Điểm trong Chinh phụ ngâm của Đặng Trần
Côn năm nào, liền nẩy ra ý định họa thơ
cùng Diệu Sinh bằng cách biến thể. Bài thơ đó như vầy:
Diệu tựa cữa, ngoái trông nhìn lại
Thấy gì đâu, vệt xám quệt ngang
Hết thương, lại tiếc ngỡ ngàng
Sành sanh sạch hết muộn màng cũ xưa
Gió thổi táp, ngọn dừa xơ xác
Mưa dập vùi, đám cỏ trôi sông
Bù nhìn nghiêng ngả giữa đồng
Còn đâu gió lộng mà mong phất cờ
Mõ cầm canh, tững giờ thúc điểm
Muội đèn khuya, hiu hắt bóng
sương
Hoang vu bóng miếu ven đường
Lieu xiêu sót lại chân hương mái
ngoài
Ngoái xung quanh, không người
không bóng
Loang loáng qua, mấy khóm hoa
nhài
Dưới trăng hoa nhụy xạc xài
Hương đà phai nhạt như người quá
xuân….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Hình ảnh : Copy link hình và dán trực tiếp vào comment mà không cần dùng thẻ
LƯU Ý :Định dạng đuôi ảnh hỗ trợ ['JPG','GIF','PNG','BMP']