TÙY BÚT : CẢM NGHĨ...
15:50 20 thg 4 2012Công khai29 Lượt xem1
Vài cảm nhận khi nghe ca khúc :
“ NỖI BUỒN HOA PHƯỢNG ”
Của nhạc sĩ THANH SƠN
Thật cảm động , thật nhớ nhung không thể nói được tâm trạng của mình khi nghe ca sĩ Thanh Tuyền hát lại bài : “Nỗi buồn hoa phượng ” của nhạc sĩ Thanh Sơn trong đám tang đưa tiển nhạc sĩ về nơi an nghĩ cuối cùng . Nỗi thương tiếc một tài hoa là điều dể hiểu , vì bài hát đã làm cho tôi , cho tất cả mọi người thích thú đến mức đưa ta sống lại một thưở đầy ắp kỷ niệm của tuổi thiếu niên ,tuổi học trò .
Nỗi nhớ đó không phải bây giờ mà đã ba năm nay ,nhất là khi cuộc sống riêng tư của tôi đã khép lại, không lo lắng, không bon chen trong cuộc sống, trong hoạt động xã hội hàng ngày .
Đặc biệt với một con người bị bệnh tai biến não , liệt nữa người như tôi , xa dần mọi sinh hoạt đời thường thì làm sao không buồn , không hoài niệm , không nhớ lại những gì đã qua , đã sống . Nhất là những kỷ niệm đã làm cho cuộc đời tươi vui, và hữu ích cho mình , đủ cho không để lại một ấn tượng gì mà người đời mai mĩa .
Phải rồi , còn gì đẹp và hồn nhiên bằng lứa tuổi học trò :
“Mỗi năm hè đến lòng man mác buồn
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi
Phút gần gũi nhau mất rồi
Tạ từ là hết người ơi..”
Chỉ mấy cầu đầu đó thôi , thử hỏi hoàn cảnh như tôi khi nghe ca sĩ Thanh Tuyền hát làm sao không man mác , không nhớ nhung luyến tiếc sao được ? Không phải lúc này mà mấy năm về trước, mỗi lần không khí nóng hình thành ,gió lào bắt đầu thổi , ve sầu kêu rả rích , hoa phượng đỏ rực sân trường, là cảm giác một mùa hè đã đến , nhất là không khí học thi vồn vả của con em mình làm cho ta xốn xang nhớ lại những gì mình đã trãi qua lúc ấy. Đặc biệt là cảnh chia tay mỗi người một ngã đầy nhớ nhung lưu luyến :
“.. Tiếng ve nấc nở buồn hơn tiếng lòng
Biết ai còn nhớ đến ân tình xưa
Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu
Những chiều hẹn nhau mất rồi
Giờ như nước trôi qua cầu…”
Trong thời kỳ ngồi ghi hồi ký những năm tháng đi hoc , nghe bài hát này làm cho tôi thêm hứng khởi , thêm nhớ trường , nhớ lớp , nhớ bạn bè thân yêu , trong đó có cả người tình một thời đang còn vụng dại . Hình ảnh mái trường cấp hai Đào Duy Từ Đồng Hới,Trường cấp ba Huỳnh Thúc Kháng Vinh hiển hiện trước mắt tôi như mới đây thôi . Các thầy Nguyễn Duy Tịnh , Nguyễn Cảnh Đính ,cô Dần .Cô Thường ….cấp ba , rồi thầy Nguyễn Đức Long , Đinh Phú Sánh , Nguyễn Hữu Tôn , Đồng Sĩ Hùng cấp hai…. không biết ai còn ai mất . Chỉ biết một cách chắc chắn thầy Tịnh đang sống ở Vinh vì đó là anh em bạn con dì và thầy Long đang ở Hà Tây , tôi được gặp lại trong dịp hội trường kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường ( 1954-2004) cách đây năm năm . Vì tình sâu nghĩa nặng , vì có sự dìu dắt ,dạy dổ của các thầy cô nên tôi có được kiến thức như ngày hôm nay . Không bao lâu nữa những trang hồi ký của tôi kết thúc, sẽ ghi lại những hàm ơn to lớn đó.
Đã là người , trong cuộc đời ai chẵng có lúc trầm lúc bỗng , nhưng ai cũng có chung một điều không nhiều thì ít , không sâu sắc thì cũng sơ sơ , cho nên :
“ …Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn
Cảm thông được nỗi vắng xa người thương…”
Và nỗi vắng xa đó như là:
“ … Màu hoa phượng thắm như máu con tim
Mỗi lần hè thêm kỷ niệm
Người xưa biết đâu mà tìm….”
Ôi sâu nặng biết nhường nào . Nhưng đó cũng là quy luật tạo hóa . Biết làm sao bây giờ ,miễn là ta nhớ , ta hồi tưởng được trước lúc ta từ biệt cõi đời này !
20-4-2012
N.D
Báo cáo vi phạm
Ve sầu ra rã khơi dòng vân thơ