HTML/JavaScript



NgocDungLyhoa chân thành cảm ơn các bạn ghé thăm

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

THƠ : THƯƠNG

                          


                                                          THƯƠNG

Thương ai lẽ gối chăn đơn
Thương người hạnh phúc phấn son nhạt nhòa
Thương ai sớm tối trăng tà
Thương người lẽ bóng sớm trưa một mình
Thương ai nẵng xế nghiêng mình
Thương người giấc ngủ không thành canh khuya
Nỗi lòng hai ngã tái tê
Nào ai thấu nỗi tình si bấy chầy





Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

TRUYỆN KÝ: CHIA TAY MÙA HẠ ( Tiếp theo & hết )


                    

              MƯỜI NĂM SAU MỘT GIẤC MƠ
                                                                 HỒI KẾT     

Làng sơ tán một chiều hè nắng đã dịu dần, gió nồm từ ngoài biển thổi vào mát rượi, sảng khoái, bù cho sáng đến trưa nóng nực gay gắt khó chịu. Trên các cành cây xoan đầu cổng tiếng ve sầu thi nhau réo rắt bài ca muôn thủơ gọi bầy. Dưới bóng cây hai chị em Oanh, Ngân đang chơi nhà cữa say sưa tỉ mẩn .Chỉ có vài ba thứ đồ chơi thông thường vỏ bao diêm, hộp giấy đựng thuốc tây,vài ba mẫu gỗ vụn, viên gạch là làm thành nhà cửa.Một ít nắp hộp dầu cù là, vỏ chai dầu Nhật Lệ,nắp bom bi, vỏ nghêu to nhỏ khác nhau thành nồi nấu cơm, kho cá, chén bát như một tiểu gia đình nho nhỏ. Thậm chí có khi giả làm vợ chồng, hàng xóm con cái. Cứ thế mà ngày này qua ngày khác, lặp đi lặp lại mà không biết chán. Ôi trẻ con thật là ngây thơ và hồn nhiên dễ thương dễ mến.
Tôi vừa cắt xong mấy bộ quần áo cho khách hàng, tiếp tục ngồi vào bàn máy may,vừa làm vừa nghêu ngao mấy câu trong bài thơ “Thề non nước” của thi sĩ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu cho đỡ buồn. Tiếng máy chạy ro ro hòa theo giọng ngâm của tôi:
“ Nước non nặng một lời thề
Nước đi đi mãi không về cùng non
Nhó lời nguyện nước thề non
Nước đi chưa lại non còn đứng trông…”
Đang còn say xưa với đường kim mũi chỉ bỗng nghe ngoài cổng nơi các con tôi ngồi chơi có tiếng hỏi:
- Cháu ơi! Cho cô hỏi đây có phải nhà anh Dũng không hả cháu?
Một hồi sau nghe tiếng con gái tôi trả lời:
- Dạ, phởi!  
Nghe có người hỏi tôi đưa mắt nhìn qua cửa sổ thì thấy đó là một người phụ nữ bận quần đen, áo sơ mi trắng trạc chừng ba mươi, ba mốt gì đó.Dáng người cân đối thon thả, tau xách túi du lịch màu đen, tóc búi ngược thả lỏng sau lưng như là thiếu phụ. Người lạ đeo kính nhâm chống nắng, cộng thêm vành nón che khuất nửa khuôn mặt cho nên tôi không nhận ra ai được chỉ có giọng nói nghe hơi quen quen mà thôi.
Người lạ tự nhiên ngồi xuống hỏi thêm:
- Thế cháu là con ba Dũng à?
- Dạ!
Đoạn người lạ dắt lấy tay con tôi đứng dậy, tôi vội rời bàm may đi ra xem thử ai mà có thái độ cử chỉ thân tình như vậy. Vừa đến cửa thấy tôi thì người lạ đứng yên một chỗ,đưa mắt nhìn chằm chằm vào tôi mà hỏi:
- Anh có nhớ ai không?
Trông qua người này không phải là thường dân, điệu bộ cử chỉ ra vẻ cán bộ. Qủa thật tôi không biết ai? Người làng thì hoàn toàn không phải, bạn bè công nhân công trường muối tôi quen cũng không phải nốt. Thế thì ai nhỉ? Tiếng nói thì như đã từng nghe, nhưng con người thì chẳng nhận ra ai nữa. Người lạ vẫn im lặng không xưng danh, không muốn cất nón, cất kiếng đeo mắt như muốn thách thức với tôi:
- Không nhớ ra ai à?
Tôi lắc đầu thú nhận:
- Xin chịu !
Người lạ liền cất nón, lột kiếng tủm tỉm cười:
- Bây giờ có nhận ra ai không?
Thoáng qua tôi giật mình reo lên:
- Trời ơi ! Liễu , Huỳnh Liễu đấy à?
- Phải, Liễu đây, người quen lớp 10c cách đây mười năm không sai!
Tôi đưa tay cho Liễu bắt, nói hơi lạc giọng vì hồi hộp,vì sự gặp mặt vô cùng đường đột bất ngờ:
Thật là không ngờ, làm sao mà mình đoán được khi Liễu không cất nón và kiếng đeo mắt. Mà với Liễu đôi mắt mình không bao giờ quên được nếu không đeo kiếng.Thôi ta vào nhà, con dắt cô và em vào nhà đi con.
Đợi Liễu vào nhà tôi mới nói :
- Liễu thông cảm, nhà cửa sơ tàn chật chội so sài quá.
- Liễu vẫn ôm con trai tôi vào lòng, nàng đưa mắt quan sát quanh nhà rồi nói :
- Chiến tranh mà anh, tưởng là không gặp nhau nữa ấy chứ. Sống sót mà gặp nhau là quý lắm rồi anh ạ .Thế chị đi đâu ?
Tôi vừa rót nước vừa trả lời :
- Vợ mình đi chợ chắc sắp về rồi đó .
 Liễu xoa đầu con trai tôi xuýt xoa:
- Ôi anh có hai cháu ngoan quá.Cháu trai có đôi hàng lông mi dài đen như con gái. Thế hai cháu tên gì hả anh?
- Cháu gái năm nay năm tuổi, tên Ngọc Oanh.Còn cháu trai tên Ngọc Ngân lên ba. Thôi mọi việc tối nay mình sẽ kể cho Liễu biết. Bây giờ trước hết Liễu hãy nói vì sao Liễu biết mình ở đây mà đến, trong lúc không có một dòng địa chỉ, không có lấy một lá thư, mười năm biệt vô âm tín mà lại máy bay Mỹ bắn phá tàn khốc nữa.
- Anh thấy Liễu tài không? Chuyện dài lắm, tối nay ta hàn huyên tâm sự. Nào cháu Ngân ngồi xuống cô lấy quà cho hai cháu nha. Đi vội quá và hết sức bất ngờ thành thử không chuẩn bị gì cho ra hồn.
Nàng mở túi du lịch đưa ra mấy gói kẹo Hải Châu phát cho hai đứa nói tiếp:
- Liễu không ngờ có chuyến đi này. Một chuyến đi mạo hiểm vô cùng, vì không biết kết quả ra sao. Mọi ý nghĩa đều nằm trong hoàn cảnh “ Chim ăn bể Bắc đi tìm bể Đông” mà thôi.Thôi thì có xe về Quảng Bình thử đi cho biết vùng đất lửa, nếu không tìm được anh thì cũng không còn gì để dằn vặt , để ân hận sau này nữa.
Đang nói đến đó Liễu chỉ tay ra cổng hỏi tôi:
- Có phải chị đi chợ về đấy không anh?
Tôi nhìn ra cổng nói:
- Phải, vợ mình đó.
Không để vợ tôi đi vào Liễu chạy ra sân vồn vã:
- Em chào chị , chị đi chợ về đấy à?
Vợ tôi sững sờ, ngạc nhiên chỉ kịp trả lời : Chào chị, ai đây ? Rồi nhìn tôi như muốn hỏi. Tôi chỉ Liễu giới thiệu:
- Đây là Liễu bạn học của anh ở Vinh mà anh đã kể cho em nghe đó.
- Thế à, làm sao mà chị biết chúng tôi ở đây mà vào?
- Ờ, đó là một câu chuyên dài .Thôi bây giờ thế này nhé, mình vào chuẩn bị cơm tối là vừa. Còn Liễu đi tắm rửa kẻo đi cả ngày mệt đó. Ăn cơm tối xong ta ha hồ hàn huyên câu chuyện. Mười năm xa cách biết bao nhiêu tình chứ đâu phải một hai năm. Qúa tuyệt vời và vô cùng bất ngờ như từ trên trời rơi xuống không bằng.
Liễu không chịu theo sự sắp đặt của tôi liền nói với Nghĩa:
- Hai chị em mình cùng làm cơm đi chị .
- Chẳng có chi nhiều. Liễu cứ đi tắm, tôi làm một mình là được rồi.
Cuối cùng hai nàng cùng làm, cùng nói chuyện thì thầm với nhau vui vẻ lắm như quen biết từ lâu.Còn tôi vào thu lượm vải sồi hàng hóa. Cho con tắm rửa trước để còn kịp cơm  nước tối nay.


Đêm nơi vùng sơ tán yên tĩnh, không ồn ào náo nhiệt như đang còn ở dưới làng. Trăng trung tuần tháng sáu sáng tỏa một vùng. Qua ánh trăng bàng bạc bao trùm các ngôi nhà thưa thớt thấp lè tè cách nhau bởi các thửa đất rộng nổi lên những ụ hầm phòng không cao gần mái nhà. Được cái đã hơn tháng nay Mỹ ngừng đánh phá do đó thấp thoáng le lói ánh sáng đèn, có người đi lại. Nếu không thì giờ này không ai dám đi đâu vì trên đầu suốt cả đêm lẫn ban ngày tiếng máy bay gầm gừ rền rã như tiếng giông trong cơn bão tố. Tiếng bom nổ từ xa vọng về như sét đánh kéo theo mặt đất rung chuyển như dư chấn động đất khiến ta có cảm giác trời long đất lở khủng khiếp vô cùng.
Còn đêm nay một đêm yên tỉnh tràn ngập đầy cảm xúc lạc quan vui sướng. Hai vợ chồng tôi và Liễu ngồi nói chuyên giữa sân cho mát và đồng thời để ánh trăng vằng vặc nơi vùng thôn dã hẻo lánh cho câu chuyện hàn huyên được thi vị hóa tình bạn hữu lâu ngày gặp lại mặn mà tình cũ nghĩa xưa. Nhấp vài hợp nước với tư thế ngồi xếp bằng tròn tôi gợi ý để vào câu chuyện:
- Nào, Liễu hãy kể cho vợ chồng mình nghe vì sao Liễu biết mình ở đây mà tìm. Mình sốt ruột lắm rồi?
Liễu dừng tay quạt chậm rãi kể :
- Đúng là trong tay không có một dòng địa chỉ,chỉ vẻn vẹn duy nhất hai tiếng Lý Hòa mà Liễu nhớ một lần anh kể chuyện chùa Vĩnh Phước Lý Hòa quê anh đẹp và to lớn cho Liễu nghe khi đi qua chùa sư nữ ở Vinh. Còn địa chỉ 91 Võ Nguyên Giáp Đồng Hới thì có một lần Liễu gửi thư bị hoàn trả lại không hiểu vì sao. Thành thử coi như chẳng còn gì để tìm lại người quen. Sau bốn năm học ĐH Liễu được nhà trường giữ lại làm giáo vụ và sau đó đi tu nghiệp ở Đức ba năm theo chế độ con em cán bộ miền Nam tập kết.Về nước Liễu vẫn tiếp tục dạy Đ H. hôm trước Liễu đến Bộ kinh tế tài chính tình cờ gặp một cán bộ Quảng Bình ra công tác Liễu hỏi thăm ông ta:
- Thưa anh , anh ở Quảng Bình chắc biết làng Lý Hòa chứ ạ !
Ông ta cười nói bô bô:
- Ôi làng nào thì không dám nói chứ làng Lý Hòa thì ai cũng biết nhất là cánh lái xe khách. Thế cô có ai quen ở trong đó à ?
Nghe nói thế thì tự nhiên Liễu mừng ghê, không dấu nỗi xúc động vội đáp :
- Dạ có ạ! Em muốn vào tìm lại người quen, mà không hiểu người ấy còn có ở đấy không, hay là đi đâu không biết nữa. Hoàn cảnh chiến tranh mà anh,
Ông ta ra chiều thông cảm :
- Thế thì tối nay tôi vào cô có đi theo xe vào đó một chuyến hỏi thử xem sao. Gặp được người quen thì tốt, nếu không thì cũng đi một chuyến Q B cho biết quê hương đất lửa anh hùng.
- Dạ, nếu thế thì còn gì bằng.
Liễu rất phấn khởi khi ông ấy cho biết thêm:
- Làng Lý Hòa giàu nhất nhì Q B đấy cô ạ. Dân họ đi buôn bán khắp nơi nên ai cũng biết. Làng lại nằm sát đường Q L 1A thành thử cánh lái xe ai mà không biết. Ngồi trên xe cứ bảo cho tôi xuống Lý Hòa Q B là họ dừng ngay không cần chỉ chỗ à.- Ông dừng lại nhìn Liễu rồi cười nói tiếp-  Cô có chồng chưa? Nếu chưa về làm dâu Lý Hòa thì sướng lắm hà hà.. 
Được biết xe tối nay đi vào mà ngày mai là ngày thứ bảy nên Liễu quyết định đi ngay, chỉ cần xin nhà trường nghỉ thêm ngày thứ hai. Vì vậy có kịp chuẩn bị gì đâu anh chị. Khi xe đến nơi ông ấy lại bảo:
- Cô thấy chưa, làng Lý Hòa của bạn cô có đẹp không? Có sông, có biển sơn thủy hữu tình nhá. Rất đáng tiếc vì chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ nên bây giờ nó tiêu điều như vậy đó. Không thì cô sẽ thấy nhà cửa san sát, rợp bóng ghe thuyền. Điểm này không chỉ làng Lý Hòa mà phần đông làng nào cũng vậy. Ta nghỉ đây một lát, đợi có người đi vào đi ra làng rồi hỏi thăm, nếu có gì trục trặc cô vào cơ quan Q B mà nghỉ, mai quay ra cũng được.
Thấy kế hoạch của ông ta đề xuất cũng tiện. Liễu cũng mừng và vái thầm trong bụng: Lạy trời cho gặp được anh khỏi bỏ công tìm kiếm hôm nay. Khoảng chừng hơn năm phút có một người trong làng đi ra, tay xách một số đồ cồng kềnh ông ấy ngăn lại hỏi:
- Chị ơi ! Cho tôi hỏi thăm một tý .
Chị ấy dừng lại.
- Có phải chị là người Lý Hòa làng này khônh ạ?
- Phởi, anh hỏi chi ?
- Chị có biết trong làng có anh nào là…
Liễu liền nói thay:
- Tên là Hồ Ngọc Dũng chị ạ.
- Biết nhưng không ở đây, mà ở trên Nạp Nương vùng sơ tán.
Quá mừng Liễu hỏi luôn:
- Có xa không chị
Gần hai cây số. Nếu có lên thì đi với tui, tui chỉ nhà cho . Tui với anh ấy quen nhau mà.
Liễu liền nói với ông cán bộ :
- Thế này anh nhá, bây giờ em sẽ đi theo chị này lên gặp anh Dũng. Anh cho em biết ngày mai mấy giờ xe ra để em trở lại đây đón. Cảm ơn anh nhiều mong ước đã thành sự thực.
Sau khi trao đổi thống nhất giờ đợi xe.Liễu xăm xăm đi theo chị ta lên đây.
Vợ tôi hỏi:
- Ôi ngày mai chị Liễu đi ra rồi à, gấp rứa ?
- Dạ kế hoạch như vậy rồi chị ạ. Chuyến đi đột xuất chứ có dự định gì đâu. Trên đường đi lên đây chị ta cũng có kể cho Liễu nghe hoàn cảnh của anh chị. Nào là anh dạy học vở lòng, B.T.V.H..nào là làm công trường muối Hiền Sơn, nghề thợ may rồi tham gia văn nghệ văn gừng gì đó.
- Cô nào thế nhỉ .Liễu không hỏi tên à?
- Bao nhiêu chuyện cần hỏi đâu có quan tâm điều đó . Lên đây chị ta chỉ nhà cho Liễu đến , mời chị ta ghé lại uống nước nhưng chị ta bảo lên nhà kẻo tối. Nghe nói nhà chị ta còn cách đây hai cây số nữa.
Vợ tôi hỏi :
- Thế chồng Liễu cũng làm một cơ quan à?
Liễu trả lời không tự nhiên cho lắm:
- D..ạ đi Đức về Liễu mới lấy chồng, C..ó một trai bằng cháu Ngân của anh chị đó. Hai vợ chồng đang ở với ông bà nội chưa có nhà cửa tư thất gì cả.
Tôi hỏi :
- Thế anh ấy cũng đi nước ngoài về à?
- Về..  sau Liễu một… năm nên có con muộn đấy chứ!
Vừa lúc ấy hai cháu Oanh Ngân đi chơi bên ông ngoại về, Nghĩa nói:
- Có chi thì ở lại chơi vài hôm, ra xe khác cũng được kẻo lâu ngày mới gặp nhau.
- Không được chị ạ. Ra đi vội quá có xin phép xin tắc gì đâu. Nhờ trời lần sau sẽ chơi lâu. Từ đây trở đi có địa chỉ liên lạc được rồi.
- Rứa thì anh Dũng và Liễu ngồi nói chuyện . Nghĩa xin phép đưa hai cháu vào ngủ kẻo khuya.
Hút thêm điếu thuốc tôi mới nói rõ nội tình của mình cho Liễu hay:
- Liễu ạ ! Mười năm qua mình luôn luôn nhớ trường,nhớ bạn bè ở Vinh, trong đó nhớ nhất là Liễu .Nhớ lại buổi chia tay hôm ấy sao mà nó đau đớn, nó tủi hổ đến thế, khiến mình ân hận mãi cho đến bây giờ. Liễu biết không? Khi mình đi qua rạp hát thấy Liễu đứng ở cổng, mình đem lòng nghi kỵ. Sẵn lòng thủ phận hoàn cảnh của mình cho rằng đằng nào mình cũng không đậu Đ.H nên mình không thể tiếp tục kết bạn đời với Liễu được, nên máu tức đời nổi lên mình không kìm chế nổi để đến gặp Liễu. Khi về đến nhà nghe thím Mai nói chuyện mình mới vỡ lẽ là mình vội nghĩ sai về Liễu. Tưởng rằng về quê thì thế nào cũng trở Vinh, không hoc Đ.H thì cũng tiếp tục dạy BTVH cho cán bộ công nhân công ty ô tô số tám Nghệ An một thời gian, sau đó tìm công việc mà làm. Ai ngờ về nhà ham say sưa công tác hè cho đến khi chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ xẩy ra, thành thử mình không đi đâu nữa. Sự kiện không học được ĐH khiến mình buồn bã bất mãn nên không viết thư cho Liễu đấy thôi.
- Anh Dũng biết không?- Liễu cắt ngang câu chuyện của tôi – Đêm ấy rạp hát tan tầm đứng đợi anh cho đến người cuối cùng Liễu mới về nhà. Về nghe đứa em nói thì mới biết anh có ghé và báo tin ngày mai anh về quê mới ra bến xe đấy chứ. Đêm đó do Liễu thao thức không ngủ nên dậy muộn ra không kịp trước giờ xe chạy. Ai ngờ buổi chia tay quá phũ phàng như vậy . Thật là….
- Thế lúc đó Liễu có trách móc không? Có giận mình không?
- Sao lại không giận? Hôm đó một thân một mình con gái đi đêm như vậy mà không tức à? Nhưng mà chỉ tại anh thôi, về quê như chạy trốn không bằng. Chẳng có địa chỉ, không báo trước một vài hôm ai mà không tức được. Rồi cả một thời gian về quê im hơi lặng tiếng, không thư không từ thử hỏi trường hợp anh là con gái tuổi đã trưởng thành như Liễu anh có tức không?Có dằn vặt không? Có tủi thân không?
Tôi hoàn toàn im lặng vì không có gì để biện minh cho mình được nữa rồi.Thấy Liễu có phần chỉ trích mạnh mẽ thái độ của tôi lúc bấy giờ.Tôi liền thông cảm.:
- Mình biết lỗi là tại mình, tư tưởng thủ phận đã làm mình tự nhiên ích kỷ, tự nhiên so sánh phận đời mà khép mình như con ốc biển, không dám vươn ra trước những thách thức bên ngoài, hoặc như con chim sẻ sợ đậu cành cong mà bay đi, chớ mình không nghĩ Liễu coi thường chê bai mình đâu. Thôi thì chuyện gì đã lỡ thì cho qua đi. May mà hôm nay Liễu cố tìm mình để thăm nghèo hỏi khổ, để thỏa lòng mong ước tìm lại cố nhân.
Liễu nói như cố ý khẳng định lại tâm trạng của mình:
- Lúc đó tức thì nói vậy chứ thực ra Liễu cũng rất hiểu hoàn cảnh của anh, thương anh.Cũng vì nghịch cảnh như thế mà anh phải đem lòng đoạn tình như vậy.Liễu nhớ câu nói của anh sau kỳ thi tốt nghiệp: Mai đây tốt số mình chỉ là ông giáo quèn ở một nơi lâm sơn cùng cốc hẻo lánh nào đó,không biết lúc đó có ai ngó ngàng gì đến mình không?Hôm nay dù hết sức mù mịt thông tin nơi ăn chốn ở của ‘ông giáo quèn’, nhưng Liễu vẫn đến vấn an thầy giáo đó thôi.Một ông thầy giáo thấp nhất trong các ông thầy giáo nhưng có một vị trí hết sức quan trọng trong sự nghiệp trồng người. Nghe chị dẫn đương ban chiều kể chuyện về anh Liễu vô cùng cảm động, vì anh vẫn giử được phong cách như hồi xưa,vẫn xử dụng kiến thức đã học cho cuộc sống như anh đã từng tâm sự với Liễu mười năm về trước.Có phải anh đã từng nói như vậy và hôm nay anh đã làm được, phải không ông giáo?
- Mình xin ghi nhận tấm lòng của Liễu đã để tâm đến mình như vậy. Và cũng có thể nói, trên đời này không có ai trọn thủy trọn chung đối với mình như Liễu.Và cũng không có ai hiểu mình một cách sâu sắc như Liễu ngoài gia đình bà con ruột thịt .
- Dù sao thì chúng ta cũng đã xong, một người một phận.
Ước mơ và quá khứ đã yên bề theo số phận.Hãy nghĩ đến xây đắp cho tương lai.Lấy quá khứ làm cho bài học hôm nay mà sống cho đẹp.Cuộc gặp mặt hý hữu hôm nay coi như quá trọn vẹn, quá đẹp là đằng khác, có đúng không anh?
Tôi cười :          
- Chà, hôm nay mình nói chuyện như các nhà triết gia ấy nhỉ. Đúng thì có đúng nhưng vẫn cảm thấy vẫn có tội với nhau .Chẳng qua đó là cái lý để tự an ủi động viên người đời mà thôi Liễu ạ


Trăng đã khuất từ lâu sau núi Ông Tượng,ngoài chân trời sao mai đã lấp ló xuất hiện,nhấp nháy như con mắt thiên thần dòm ngó người trần sau một đêm dài ngon giấc.Đến lúc này tự dưng Liễu không nói năng gì nữa ,nét mặt u uất khó hiểu.Chợt nàng nhớ lại kỷ niệm xưa chăng? Hay nàng mệt ? Tôi dục Liễu .
- Thôi Liễu đi nghỉ một tý để ngày mai còn đón xe.
Liễu khoát tay nói một cách chua chát:
- Không sao đâu anh. Mười năm thức một đêm thấm tháp gì đâu? Nếu như ngày mai chưa về thì cũng nên nghỉ ngơi một tý. Nhưng chỉ còn đêm nay nữa thôi, ngày mai ta lại chia tay, mà ngày mai gặp lại thì không thể hẹn trước. Vả lại niềm sung sướng được gặp lại nhau hôm nay như một viên thần dược làm cho vết thương lòng không còn rỉ máu, làm cho ta quên đi nỗi mệt mỏi âm ỉ bấy lâu nay- nàng thở dài – Thế là không còn gì nữa để bận tâm suy nghĩ, để dằn vặt …..để đường ai nấy đi.
Cũng vừa lúc Nghĩa thức dậy bước ra nhắc nhở:
- Hai anh em không đi ngủ à ? Sắp sáng mất rồi còn gì nữa. Thế mấy giờ xe ra chị Liễu?
- Tám giờ chị ạ!
- Thế thì nên chuẩn bị cơm ăn lúc bảy giờ là vừa. Đây xuống đó mất nửa tiếng rôi. Sáng mai anh Dũng đưa chị Liễu xuống đón xe chứ?
- Em cảm ơn chị !Nếu anh không bận?
Tôi cười :
 - Hà hà, có bận thì cũng phải đi để trả cái nợ mười năm về trước chứ.
Nghĩa thêm vào :
- Và cả công chị Liễu vào đây nữa chớ anh Dũng.
Cả ba cũng cười vui vẻ….Xa xa từ các xóm xung quanh, gà đã cất tiếng gáy mỗi lúc mỗi rộn rã. Phía chân trời đằng đông đã hé lên màu hồng mỗi lúc mỗi hồng hơn. Sức sống của thiên nhiên, cả của con người một ngày mới lại bắt đầu.
...Tôi đưa Liễu xuống đường Q L đón xe. Đã quá lâu rồi, sáng nay tôi lại được đi bên nàng. Dù không phải trên đường phố dạo chơi, hay trên đường đến trường ở Vinh năm ấy, nhưng trong lòng hôm nay vẫn bồi hồi xao xuyến. Qúa khứ hiện về mồn một trước mắt khiến tôi thơ thẩn bước đi. Liễu vẫn thỏ thẻ bên tai tôi như hồi đi học:
- Liễu hỏi anh Dũng nha . Ng ..ày … ấy anh không phát hiện ra điều gì à?
- Về điều gì … nói cụ thể xem?
- Thì v..ề t..ình cảm đó.
- À có chứ Liễu.Thực tình thì Liễu đã tạo ra cho mình nhiều cơ hội để thổ lộ tình yêu nhưng mà mình cứ sờ sợ thế nào đó nên mình không dám nói.Thú thực lúc đó mình rất yêu Liễu, yêu một cách say đắm nồng nàn lạ kỳ.Nhiều lần mình định nói nhưng không sao nói được.Do nhát gan ,do sợ Liễu phản ứng hay sao ấy mà mình không đủ sức vượt qua rào cản của định mệnh tình yêu đó thôi.
Liễu đi sát lại bên tôi để tránh những đoạn đuờng sói lở. Bằng một cử chỉ thân tình, nàng cầm lấy tay tôi thật chặt rồi nói:
- Anh có nhớ hôm đi tham quan lò cao bên núi Quyết ở Bến Thủy không? Chính hôm đó là Liễu cố tình đi chậm lại cách xa bạn bè trong lớp, để chúng mình nói chuyện cho thoải mái đó mà. Nhưng mà đi bên nhau gần ba cây số mà anh cứ hết kể chuyện “Tố Tâm”của Hoàng Ngọc Phách đến “ Hồn bướm mơ tiên” của Khái Hưng và Nhất Linh chứ có nói gì về phần mình đâu ?
- Muốn nói nhưng mà không nói được đấy chứ. Liễu nghĩ xem đường học hành thì chưa đến đâu vào đâu. Đường công danh thì mịt mờ u tối.Trong lúc đó thì Liễu là một đối tượng sắp kết nạp vào Đảng, lại còn con em cán bộ,con em miền Nam tập kết,tiền đồ tương lai rạng rỡ vô cùng thì làm sao mà mình sánh vai đi chung với Liễu trên một con đường.Dù Liễu có thương mình vượt qua hàng rào vô hình ấy để xây đắp hạnh phúc với mình thì có lẽ mình chỉ là hàng rào cản trỏ tương lai sự nghiệp của Liễu mà thôi.Lẽ nào kéo Liễu đi chung một con thuyền mà người cầm lái chỉ là một con người không có tiền đồ, không có tương lai nào hết. Liễu thấy có phi lý hay không?
Nàng không đồng tình cách lập luận của tôi :
- Nói như anh thì tình yêu cao cả ở chỗ nào?
Nói xong hình như quá bực bội nàng buông tay tôi ra. Tôi cố níu lại:
- Có như vậy thì hôm nay Liễu cũng có hạnh phúc đấy thôi. Có chồng cùng làm một cơ quan, có con trai đầu lòng, thế là nhất còn gì nữa…?
Tôi chưa kịp hết lời nàng nói như hét một cách đau đớn:
- Chồng nào…? C..on nào ? Đó là em nói d..ối, em nói dối….Có chồng ,có con làm sao mà em bỏ đi vào đây được nữa. Thế mà anh tin được à? Anh không nghe người ta hát: “Có chồng bỏ nguyệt bỏ hoa, có con thì bỏ bạn xa bạn gần ”  đấy sao? Anh ..anh về..về đi!
Nàng vùng ra khỏi bàn tay tôi một cách mãnh liệt, không ngờ chân nàng dẫm lên một đám sỏi trên mép đường lở do nước chảy tạo thành, khiến cho nàng mất đà, chúi người mất thăng bằng xuýt ngã xuống đường may mà tôi kịp níu tay nàng, đỡ lấy người nàng vực dậy gọi tên nàng một cách hoảng hốt:
- Liễu ! Liễu! Em có sao không?
Tôi quậy người tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm cả thân mình. Đầu óc lùng bùng khó chịu, mệt lả tay chân. Định thần một hồi,thì ra một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp hay là xấu cũng không biết nữa.
Chỉ biết đó là một giấc mơ thật sự, không chế tác, không bịa đặt gửi vào tập hồi ký :ĐỜI HỌC TRÒ CỦA TÔI . Còn nguyên nhân vì sao mà thấy chiêm bao thì tất cả chúng ta đã biết . Nhưng ít nhiều đều có liên quan đến mỗi một cuộc đời bản thân chúng ta cả đấy.

HẾT

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

TRUYỆN KÝ: CHIA TAY MÙA HẠ (Tiếp theo)

                    

                      NGÀY VỀ                                    

        

    Sân trường Cấp 3 Huỳnh Thúc Kháng Vinh chiều hôm nay nhộn nhịp trở lại sau nửa tháng đợi kết quả thi tốt nghiệp. Chỗ nào cũng vậy , túm tụm trước bảng đen có dán các tờ thông báo kết quả kỳ thi tốt nghiệp cấp 3. Các sĩ tử, ai cũng ra mặt phấn khởi khi thấy tên mình trong tờ yết cáo. Họ tay bắt mặt mừng, cười nói hả hê chúc nhau những câu tốt đẹp. Trái ngược lại, giữa sân trường, hoặc dọc hành lang có vài ba nhóm chụm lại với nhau thầm thì to nhỏ, nét mặt xem ra buồn bả ỉu sìu như bánh đa bị nước. Trong các nhóm đó không phải ai cũng là người hỏng thi mà đa số là bạn bè đến chia buồn an ủi các thí sinh bị rớt. . Nam sinh thi hỏng , họ chỉ đứng trầm tư , im lặng nén nỗi thất vọng vào tận trong lòng . Còn nữ sinh thi hỏng , ngoài vẻ mặt buồn bả , thêm hai hàng mi của họ ươn ướt , long lanh giọt lệ đọng trên khóe mắt trông rất là tội nghiệp . Đúng là “ Thi không ăn ớt mà cay ”, nước mắt giọt ngắn giọt dài trông mà thảm hại.
    Sau khi thấy tên mình, Thanh Hà, Huỳnh Liễu và một số bạn trong lớp  trên bảng, tôi lui ra đứng nhìn lại phong cảnh toàn trường một lần cuối cùng vì từ nay không có lý do gì để đến trường nữa rồi. Nỗi vui mừng thi đậu chen lẫn nỗi buồn xa trường, xa bạn, xa cuộc đời ngày hai buổi cắp sách đến trường,  khiến lòng tôi cũng bùi ngùi da diết. Còn đâu những ngày tháng vô tư chỉ biết cặm cụi với sách đèn, với những ngày tham quan từ nhà máy này đến lò cao nọ để bổ sung cho bài học Lý – Hóa. Còn đâu nữa những dịp nghĩ học kỳ hay nghĩ mùa, không đi chơi các danh lam thắng cảnh thì cũng đi về thôn quê lao động giúp H.T.X gặt lúa, dở khoai vui không thể nào tả nổi . Xa rồi trường ơi ! Cô Thầy ơi ! các Bạn ơi ! Tất cả sẽ lui về dĩ vãng xa xăm mất rồi !
    - Anh Dũng, đã vào xem kết quả thi chưa ?
    Đang triền miên  bao nỗi niềm xa xót, bỗng nghe tiếng hỏi tôi giật mình quay lại :
    -  Liễu à ! Mình xem rồi. Chúc mừng Liễu .
Nàng phấn khởi reo lên :  
    - Đậu rồi hả anh, vào xem lại đi .
Tôi theo Liễu đến bảng thông báo, chỉ cho nàng thấy cột báo danh có tên của nàng. Một lát sau Liễu bước ra nói với tôi :
    - Thế là bắt đầu từ ngày mai chúng ta tiếp tục ôn thi chuẩn bị cho kỳ thi đại học anh nhỉ .
    - Ờ còn một đợt “ Cá chép hóa rồng ” nữa. Không biết ra sao, học tài thi phận, sẽ có kẻ khóc người cười Liễu ạ .
    Vói niềm vui đang tràn trề hy vọng biểu hiện trên nét mặt, Liễu nhẹ nhàng kéo tay tôi đi ra cổng mà nói :
    - Đừng bi quan, chả nhẽ cuộc đời cứ lặp đi lặp lại mãi một điệp khúc hay sao ? Sông có khúc người có lúc chớ anh .
    - Biết vậy, nhưng mà “ cái đó ” còn lâu mới thay đổi. Mình nói vậy thôi, mình không buồn đâu Liễu ạ. Trước mắt chúng ta có nhiều con đường để mà đi. Mình chỉ biết rằng hôm nay mình đã có vốn kiến thức trong đầu rồi, còn sau đó cuộc đời ra sao thì do sự vận dụng của mình sao đó cho phù hợp hoàn cảnh nữa mà thôi. Mười năm miệt mài đèn sách, có cái bằng tú tài cũng đủ cho người ta bươn chải với đời . 
     Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện, về đến nhà Liều lúc nào không biết. Liễu nói với tôi :  
    - Tối nay ta đi chơi đâu đó anh ? Nghĩ ngơi ít hôm rồi tiếp tục ôn thi  là vừa .
    - Mình chẳng muốn nhưng mà Liễu yêu cầu thì mình đi vậy .
    - Nhớ anh nha, Liễu đợi anh đó .
    Tôi chia tay Liễu ngay trước cổng rồi thông thả bước về nhà . Thực ra kỳ thi Đ.H đối với tôi không có gì là sốt sắng cả. Đậu cũng tốt không đậu cũng được. Vì kỳ thi này nó phụ thuộc nhiều yếu tố chứ đâu phải là do học lực. Nào là lý lịch xấu tốt, nào là ưu tiên này ưu đải nọ, rồi thì con ông cháu cha theo kiều : “ Con vua thì lại làm vua  ” đời nào chẳng có ….Có cái bằng tốt nghiệp là được rồi, khối người thi trật lên trượt xuống ba lần bảy lượt đó thôi .
    Tôi nghĩ, hôm nay ta nên đi chơi với Liễu một buổi cuối cùng. Trước hết là để san sẻ niềm vui mà mấy lâu nay hai đứa đã từng giao hẹn thi đua, sau đó thì tùy cơ mà tâm sự một lần cuối cùng cho phải đạo bạn bè mấy lâu nay tới lui mật thiết thân tình. Vì từ nay cho đến ngày thi Đ.H là phải ôn thi, mà lại thi hai trường khác biệt, tôi Đ.H.S.P.Vinh, Liễu Đ.H.B.K Hà Nội không thể gặp nhau được nữa. Rồi sau khi thi xong là tôi về quê chứ không ở lại chờ kết quả, vì có gì đã có chú Tịnh theo dõi .
  Tối đó ăn cơm xong tôi đi vội xuống nhà Liều, đưa nàng ra khỏi cổng tôi hỏi :
   - Bây giờ mình đi đâu Liễu nhỉ ?
   Nàng đáp :
   - Tùy anh, đi đâu cũng được .
    - Ta ra vườn hoa thư viện nhé ?
    Nàng đồng tình vui vẻ : 
   - Đúng đấy anh ạ. Nơi mà chúng mình ăn kẹo lạc, uống nước chè xanh nói chuyện thơ văn đó .
   Nàng bận áo trắng cộc tay, cổ lá sen màu xanh da trời phủ lấy bờ vai khá đẹp. Hai đuôi tóc được đánh cẩn thận chạy dài trước ngực trông rất dễ thương quyến rũ, toát ra một nét trinh nguyên lạ thường. Sắp đến vườn hoa nàng bảo :
   - Đến chiếc ghế mà mình ngồi trước đây anh nhé .
   - Ừ mình cũng định thế, bao nhiêu kỷ niệm vui buồn bắt đầu từ đó mà ra. Liễu còn nhớ chiếc ghế đá ngày đó nó nằm ở đâu không ?
   - Có chớ, làm sao mà quên được. Nó nằm bên chậu hoa giấy màu hồng cánh sen , đặt cạnh lối đi bên trái đường lên tam cấp vào phòng đọc sách đấy mà .
    Tôi không ngờ nàng nhớ kỷ như vậy. Chứng tỏ nàng không thờ ơ coi thường, nâng niu giữ kín tình cảm của tôi đối với nàng. Tôi khen :
   - Liễu nhớ giỏi đó .
    - Anh coi thường Liễu quá ha. Nhưng mà không biết bây giờ có còn nằm nguyên chổ cũ nữa hay không, hay là ..
    - Hay là người ta chuyển nó đi chứ gì. Có thể lắm, nhà cửa người ta còn dời đi nữa là cái ghế .
   Liễu im lặng  thả từng bước một bên tôi tỏ vẻ nuối tiếc  :
    - Thế thì tiếc quá  .
    - Có gì mà tiếc . Không có cái này thì ta ngồi cái khác, đâu cũng vậy mà .
    Liễu cự lại :
  -  Biết vậy, thế còn gì là kỷ niêm, là kỷ vật, là..
    Đến bên ni đường nhìn qua vườn hoa tôi níu tay nàng đứng lại, chỉ cho nàng thấy :
   - Thấy chưa, ghế vẫn còn đó nhưng đã có người ngồi rồi Liễu ạ ? Mà sao hôm nay người ta đi chơi vườn hoa đông thế nhỉ ? Ghế nào cũng có người.
   - Sui sẻo quá. Anh quên hôm nay là ngày thứ bảy à. Hay ta ngồi bệt xuống cỏ cũng được ?
   Tôi cũng cảm thấy tiếc cho ý định không thành, chợt nghĩ trong đầu. Phải chăng “Sao đổi ngôi ” ? Có thể lắm, trong dân gian cũng thường xẩy ra những điều tương tự như vậy. Tôi nói nhỏ với Liễu :
   - Đành vậy , biết làm thế nào bây giờ ?
   Đêm mùa hè trời ngưng gió, nóng nực khó chịu. Giờ này vườn hoa nào cũng đầy người không phải chỉ có ở đây. Định dắt Liễu qua đường thì nàng gạt tay nói vội với tôi :
   - Khoan đã, anh đợi Liễu một tí .
       Nói chưa dứt lời nàng đã chạy lại mấy hàng quán nằm sâu trong hẻm. Một hồi lâu nàng quay lại trong tay cầm một gói to và mấy tờ giấy báo.Tôi hỏi nàng :     
      -   Liễu mua gì thế ?
Nàng không trã lời ngay mà dục tôi :
     - Thôi ta qua đường đi anh , bí mật chốc nữa sẽ nói .
    Loanh quanh một hồi tìm không ra ghế tôi đưa Liễu đến một gốc si kiểu Bonsai ở giữa vườn hoa bảo nàng :
         -  Đây , tuy không có ghế có hoa nhưng mà lại có si. Cây si sẽ là 
nhân chứng cuối cùng Liễu nhỉ ?
Nghe câu nói bóng bẩy của tôi nàng cười :
    - Anh khéo chọn quá nhỉ .
   Trên thảm cỏ êm, Liều trải báo đặt gói quà ra nói :
   - Hôm nay ta liên hoan mừng kỳ thi tốt nghiệp thành công tốt đẹp. Trong tiểu thuyết  “ Tắt lửa lòng ”, Lan mang đậu cho Điệp nấu chè , cầu mong cho Điệp thi đậu. Còn mình thi đậu rồi thì ta cũng nên có gì đó gọi là liên hoan thắng lợi anh nhỉ. Bây giờ đố anh đây là quà gì nào ?
    Tôi trã lời :
   - Thì kẹo hoặc bánh chứ gì ?
    Nàng vừa mở vừa nói :
  -  Mới đúng có một nữa thôi nha , tạm được . Đây là kẹo lạc , ở trong Huế quê Liễu gọi là kẹo đậu phụng. Mà ở đây gọi là kẹo lạc. Hai địa phương gọi hai kiểu nhưng hôm nay cách nào cũng có ý nghĩa cả. Lạc là vui, đậu phụng là đậu... .là vui thi đậu anh nhỉ? 
   -  Biết vậy, nhưng khi hồi không qua đây mà mua của mấy bà bán rong cũng được, Liễu chạy đi mua ở bên kia làm gì cho mệt .
   Liễu đưa cho tôi một thanh kẹo vừa cười vừa giải thích :
   - Mời anh, anh không biết à ? Bây giờ kẹo lạc bán rong làm gì có lạc hoàn toàn mà ngô rang phần nhiều . Anh không nghe cấm bán kẹo lạc à ? Khẩu hiệu đề ăn lạc là ăn gang, ăn thép. Ai dám làm mà bán, bắt được là tịch thu đấy. Nên Liễu phải vào tận nhà mà mua chui đấy .
 - Mình có nghe, tưởng là đâu cũng vậy. Không ngờ cũng có cách luồn lách Liễu nhỉ ?
  - Ăn đi anh, nam thực như hổ mà. À sao anh Dũng không hút thuốc
nhỉ ?
  - Cũng muồn hút, nhưng đang còn đi học làm gì có tiền mà hút .
  - Ờ .. Liều thấy đàn ông hút thuốc trông ra dáng ra phết lắm, phong độ nữa. Hút cũng được mà không hút cũng tốt. Miễn là sống cho đàng hoàng lịch sự là được, cốt cách ở bên trong cần gì sự trau chuốt bên ngoài có  phải không anh ?
    Phải nói sự nhìn nhận đánh giá tư cách con người của nàng không đến nổi. Tôi chỉ biết gật đầu không phải thêm bớt hay bình luận gì nữa . Nàng bất chợt hỏi tôi 
   - Thế thi xong Đ.H anh định hôm nào về quê ?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc mới trã lời :
  -  Có lẽ .. có lẽ sau thi vài ba hôm ?
  - Khi nào về phải cho Liễu biết đó nghe .
    Tôi im lặng không nói ,  vì thực ra thâm tâm tôi dự định là không cho nàng biết ngày về của tôi. Tôi sợ cuộc chia ly lần này làm cho tôi không đủ sức chịu đựng. Bao nhiêu lần tôi định kiếm lý do để kéo giản tình cảm éo le này, nhưng mà đâu có được. Tôi gợi ý với Liễu :
   - Mình hỏi thật với Liễu. Liễu cũng đừng cho mình tò mò nha . Nhiều lần mình lên văn phòng nhà trường lấy tạp chí nghiên cứu văn học thấy Liều hay có thư ở L.X gửi về, Chắc là thư người yêu có phải không ?
  Thấy nàng im lặng tôi nói tiếp :
   - Nếu khó trã lời thì thôi. Không sao đâu, mình thành thật xin lỗi .
  -  Anh không hỏi thì thôi mà đã hỏi thì Liễu trã lời cho anh biết, còn tin hay không tin thì tùy anh. Đúng là tháng nào Liễu cũng có thư bên Nga gữi về thật. Đó là thư của các anh khóa trước quen hồi học cấp hai. Tất nhiên những lá thư đó ngoài lời hỏi thăm sức khỏe trên tinh thần bạn bè, cũng có những lá thư muốn  đặt quan hệ yêu đương . Nhưng mà Liễu không chấp nhận vì đang còn lo học, nhất là Liễu đã chậm mất một năm rồi. Liễu muốn thi xong Đ.H, ổn định con đường đi của mình, rồi sau đó tính chuyện đó cũng không muộn. Đường còn dài mà anh .
    Liễu nói như  phán đoán của tôi. Không biết bụng nàng có như lời nàng nói hay không ? Tôi hỏi thêm :
  - Thế thi xong Đ.H rồi, Liễu xây đắp cho ước mơ của mình chứ ?  Ba bốn năm nữa Liễu sẽ có trong tay bằng cử nhân kinh tế. Biết đâu còn đi nước ngoài tu nghiệp cũng nên, lên tiến sĩ, thạc sĩ là cái chắc . Lúc đó tiền đồ của Liễu rạng rỡ vô cùng .-Tôi dừng lại nói như tự thú - Còn mình tốt số thì cũng chỉ là ông giáo quèn, người lái đò đưa khách sang sông một nơi cùng cốc hẻo lánh nào đó . Không biết lúc đó có ai ngó ngàng đến mình nữa hay không ?
   Liễu đấm vai tôi rồi vùng đứng dậy như ngồi nhằm ổ kiến lữa nói xối xả:
 - Này, cấm anh không được nói như thế nghe chưa. Liễu giận bỏ về đó .
   Tôi hoảng hốt : 
      - Chết, xin lỗi Liễu . Mình thử lòng một tý cho vui thôi mà. Hôm nay mới thấy Liễu bực mình đó. Nào, ngồi xuống kẻo mất đi cái vẻ “Lơ thơ tơ liễu buông mành . Con oanh học nói trên cành líu lo ” thì uổng quá. Bỏ về ai ăn kẹo cho hết đây trời ?
    Nàng phụng phịu ngồi xuống :
  - Mặc kể. Tại anh chứ bộ. Nói nh..ư , chọc tức …Ai chịu nổi .
   - Thôi xúy xóa , ăn kẹo đi này. Gớm sắp chia tay rồi mà mặt sa mày sỉa thì khó coi đó nghe .
   - Liễu ghét nhất là nói bóng nói gió. Có rứa làm cho anh…
   - Bỏ thói quen chứ gì ? Dễ ợt như ăn kẹo lạc này thôi .   
      Tôi nhét một mẫu kẹo lạc vào miệng Liễu, nàng cắn lấy ngón tay , tôi hét lên :
  - Ái chà . Đau ,đau .
   Nàng mở miệng cười to khoái chí vì đã trã thù được tôi .
  Hai đứa lại tiếp tục ăn kẹo , tôi kiếm chuyện pha trò .
  - Này, sao Liễu hay bày cặp đôi mình với cô Đào thế ?
  - Thì anh hay nhắc người ta, Liễu mới nói chứ .
   - Ôi trời, người ta nói Đào béo như Rulô mà nói là nhắc, chết thật .
   Nàng cười :
   - Gì nữa ?
   Không khí vui vẻ trở lại bình thường mãi cho đến khi có người bán nước đi qua, chúng tôi liền uống rồi đứng dậy ra về .
  Đưa nàng về tận nhà tôi nói :
  -Thôi Liễu vào nghĩ. Khuya rồi mình cũng về đây. Hẹn gặp lại sau ngày thi Đ.H nhé .
     - Nhớ là khi nào về quê cho Liễu biết, anh hay tảng lơ lắm đó .
    Thi xong Đ.H tôi cảm thấy nhẹ nhàng trong người như trút được gánh nặng trên vai. Bao giờ cũng vậy, làm bài xong là tôi không có một cảm giác lo lắng bài làm của mình. Và đậu hay không cũng không có gì để tâm lo lắng nữa . Định bụng chiều mai đi mua vé, buổi tối đi thăm một số bạn bè, ghé Liễu nói vài lời tạm biệt là trọn vẹn trước lúc chia tay .
   Đi loanh quanh mấy nhà bạn trai trước, tạt vào cư xá thăm Thanh Hà đến gần mười giờ đêm  mới về được nhà Liễu. Sở dĩ như vậy vì muồn trong giờ phút chót được lưu lại nhà Liễu lâu hơn. Nhưng vào nhà thấy chẳng có ai. Cả nhà đi đâu mà cửa bỏ không thế này ? Hai đứa em nàng đi đâu biệt cũng không thấy nữa. Định đi qua dãy nhà bên kia để hỏi thì thấy hai em của Liễu chạy về, tôi liền hỏi :
   - Các em đi đâu về mà bỏ nhà không thế này ?
   - Tụi em ngồi chơi nhà bên kia, thấy anh bọn em chạy về đấy chứ . Anh vào nhà đã .
  Tôi đi theo các em vào nhà, hỏi ngay  :
   - Thế chị Liễu đi đâu ?
   - Các em không biết, chị đi hơn một tiếng đồng hồ rồi .
   - Thế chị không bảo đi đâu à ?
   - Dạ không ?
    Ngồi đợi hơn nữa tiếng, thấy đã khuya tôi nói với các em :
   - Thôi anh về, chốc nữa chị về các em nói có anh Dũng xuống chơi . Mai anh về quê rồi, các em ở lại mạnh khỏe. Nhớ nói với chị cho anh nhé .
   - Mai anh về à ? Không chừng chị lên anh đó ?
   - Chắc không lên đâu , mấy khi chị lên anh một mình .
    Bắt tay mấy đứa bé tôi ra về, lòng nặng trỉu nỗi buồn vì không gặp được nàng. Ngày mai mình về mà không gặp được Liễu, chắc nàng giận và trách lắm đây .
    Phố xá đã ít người qua lại. Thỉnh thoảng có mấy người bán hàng ăn cần mẫn trong tiếng rao đêm. Thường khi đi học về, tôi đi bên phải theo luật đi đường. Nhưng hôm nay tôi đi về bên trái vì phải tránh ánh sáng chói chang mấy bóng đèn cao áp trước cửa rạp hát Lam Hồng. Đang lửng thửng đi ngang cổng rạp, tự nhiên tôi thấy bóng một người con gái đang dựa vào trụ cổng, một tay vắt ngang ôm bụng làm bệ tỳ cho tay kia chống đứng, đưa ngón tay vào môi như chiều đang suy nghĩ, sốt ruột đợi chờ ai .

                         
       
  Tôi dừng lại khuất sau một gốc cây sấu, định thần nhìn cho thật kỷ thì ra không ai khác, chính là Liễu. Tại sao bây giờ nàng đứng ở đây nhỉ  ? Đứng làm gì ? Đợi ai chăng ? Có thể là … người yêu của nàng đi xem hát  ? Đi sao nàng không đi ? Bao câu hỏi hiện ra không sao giải đáp nổi. Phải rồi, chỉ có đợi người yêu nàng mới có tư cách đứng chờ vẻ sốt ruột như vậy, nhất là đêm đã khuya, vắng vẻ thế này không đợi người yêu thì đợi ai?  Trời ơi làm sao mà hiểu nổi .
   Sẵn mấy lâu nay đã có ý định lảng tránh nay thấy nàng như vậy, lòng tự ái tự dưng trồi lên và niềm tin tự dưng biến mất nên tôi quyết định không gặp nàng nữa, lặng lẽ tiếp tục đi về. Vừa mới bước vào nhà đã nghe thím Mai nói :
    - Anh Dũng ơi ! Khi nảy có cô nào đến tìm anh đó .
    Tôi giật mình hỏi :
    - Ai ? Thím không biết ai à ?
    - Không, cô ấy hỏi anh đi đâu tôi nói  chắc anh đi xem ca kịch dưới rạp Lam Hồng .
    Tôi hoảng lên :
    - Trời ơi, làm sao bây giờ ? Tôi nghĩ sai cho nàng rồi. Rạp hát đã tan tầm còn đâu nữa, chắc nàng cũng đã về nhà. Tôi vô cùng bối rối và ân hận. Không kịp nữa rồi Liễu ơi. Tất cả là vì tôi. Nếu như tôi không có ý nghĩ tự ái đó thì đâu xẩy ra chuyện này. Làm sao bây giờ,  khuya quá rồi. Cuối cùng tôi tự vấn an mình : Dù sao thì mình cũng đã đến nhà nàng. Chắc nàng không trách mà vì do thông tin của thím Mai không chính sác mà nàng tha thứ cho tôi. Chỉ tội… Thôi thì mai ta cứ về quê rồi sau đó gữi thư ra kể cho nàng rõ, biết làm sao bây giờ .    
   Đêm nay là đêm cuối cùng ở thành Vinh . Hai năm vui buồn nơi đất khách, chan chứa bao ân tình sâu sắc lắng động trong tim . Nhà trường, thầy cô và bạn bè tuy chỉ có hai năm nhưng tràn đầy nhung nhớ yêu thương. Là người con đất Quảng ngay từ những ngày đầu tiên vào học đã có nhiều cảm tình tốt đẹp với các bạn Nghệ An. Các bạn đã làm cho tôi có nghị lực trong học tập, làm cho tôi vượt qua những hụt hững trong trình độ để đi đến có cái bằng tú tài trong tay một cách vẻ vang đầy khích lệ. Tôi vô cùng cảm ơn các thầy cô đã cho tôi những kiến thức học tập dù mai đây không ngồi được ghế giảng đường Đ.H thì những kiến thức đó cũng giúp cho tôi trong cuộc sống thường ngày . Dù không được làm thầy giáo trồng người cho đất nước và xã hội thì cũng noi gương các thầy cô làm tấm gương sáng không vẩn đục trong cuộc sống, nguyện làm một hạt cát sạch trên sa mạc, nguyên làm một hạt muối giữa biển Đại dương .
     Không có sự cố hết chổ nghĩ trọ ở bến xe năm ấy thì tôi đâu có tiếp tục con đường học vấn. Không có chú Tịnh mở đường chỉ lối thì làm sao tôi có trong tay học vị tú tài. Ôi tất cả, tất cả là nguyên nhân cho tôi trở thành con người hữu dụng dù nó hôm nay chỉ là một công dân bình thường, một hạt cát bình thường . 
    Trước hết tôi phải thành tâm ghi nhận và biết ơn sự chăm sóc nuôi dưỡng của cha mẹ anh chị dồn lại cho đứa con trai út như tôi đâu phải là thanh nhàn, thuận buồm xuôi gió mà phải đánh đổi máu xương oan khiên bức tử. Phải vượt qua bão đời chông chênh nghiệt ngã tưởng chừng chìm nghỉm tận đáy biển sâu. Phải chịu mọi nhục hình cay đắng của số phận, vượt lên từ tận cùng của cuộc đời để dành sự sống cho bản thân má tôi, chị tôi, để nuôi con, nuôi em ăn học nên người .
  Biết lấy gì để tạ ơn công cha nghĩa mẹ sinh thành, tạ ơn sự chăm sóc nuôi dưỡng của các thành viên trong gia đình, của bà con ruột thịt. Không có gì để trã ơn xứng đáng cả, chỉ có cách sống làm sao cho đúng nghĩa làm người, không để đời khinh rẽ coi thường, đừng làm một điều gì sai trái mà ảnh hưởng đến gia phong của một gia đình nho học nền nã từ trước đến nay, của Ông Cha để lại  .
    Lò mì bên kia đường đã nghe tiếng ồn ào của khách đến lấy hàng về bán. Xa xa tiếng chuông chùa Sư nữ vọng về báo tin đã năm giờ sáng. Suốt một đêm chập chờn không ngủ, tôi uể oải giật mình ngồi dậy vội vàng rữa mặt đánh răng, coi lại hành lý xốc ba lô lên vai chào cả nhà lên đường một cách vội vàng vì sáu giờ xe rời bến .
   Tôi cắm cúi đi trong ánh sáng tờ mờ, trên đường cũng nhiều người vội vã về hướng bến xe như tôi. Hương hoa Ngọc Lan quen thuộc ngày nào vẫn tỏa hương dìu dịu từ khuôn viên của một ngôi chùa bên đường. Một mùi hương quen thuộc mỗi một buổi sáng tôi cắp sách đến trường khiến hồn tôi chơi vơi, lòng tôi se lại vì từ nay tôi không được ngửi hương vị thánh thiện ấy nửa rồi, cũng như tôi không còn thấy bao khuôn mặt những người tôi quen biết yêu thương mấy lâu nay .
    Khi tôi mới đến Nghệ An ba lô nhẹ tuyếch, chỉ tòng tèng vài ba bộ áo quần và một số tư trang cần thiết hàng ngày. Nay ngày về nặng trĩu trên vai. Vẫn áo quần bình thường giản dị, vẫn vài ba vật dụng tư trang hàng ngày . Còn lại toàn là sách vở  học hành, tạp chí nghiên cứu khoa học xã hội, văn học mà tôi đặt mua hàng tháng mấy lâu nay. Tôi rất tin tài sản này nó không vô dụng cho bản thân. Nó sẽ là chìa khóa cho tôi trong cuộc sống, trong lập nghiệp nay mai .
   Xốc lại ba lô, lòng phấn chấn rảo bước cho kịp giờ xe chạy. Ra đi cách đây hai năm cho đến lúc về hôm nay vẫn một thân một mình không ai tiễn đưa đưa tiễn. Có khác chăng là người tôi khôn lớn chửng chạc hẵn lên, đầu óc tôi minh mẫn và hiểu rộng hơn nhiều, cuối cùng không có gì để phải ân hận xót xa cho sáu năm học tập xa nhà .
  Vừa đến bến tìm ra xe về Quảng Bình chợt nhớ đến Huỳnh Liễu vì trước mắt tôi là cảnh chia tay của một đôi trai gái. Họ đứng bên nhau đầy âu yếm, tay nắm chặt tay không muốn chia rời. Người con gái hai mắt đỏ hoe nghiêng đầu dấu niềm xúc động. Anh con trai tay bịn bờ vai của nàng nhằm mong chia sẻ, động viên bạn gái trước lúc lên đường .
  Không hiểu đêm qua Liễu có thao thức không ngủ như tôi không ? Nàng có trách tôi  vì sao không cho nàng biết trước, để xẩy ra nông nổi này, để rồi không chia tay, không đưa tiễn, không một lời chúc tụng sau một năm gần gủi bên nhau. Rõ là “ …Phút gần gũi nhau mất rồi, tạ từ là hết người ơi … …Kỷ niệm mình xin nhớ mãi . Người xưa biết đâu mà tìm … ”
  Lơ xe đã kiểm tra hành khách, tài xế đã ngồi ngay ngắn trước vòng tay lái, quay lại phía sau hỏi lớn  :
   - Có ai chưa lên xe nữa không ?
   Cả xe đồng loạt trã lời :
   - Chạy đi bác tài ơi ! Nóng lắm .
   Xe từ từ chuyển bánh rời khỏi bến, tôi đưa mắt nhìn lại bến xe lần cuối. Bỗng ai như Liễu hớt hải đạp xe trườn tới, đăm đăm nhìn lên xe nét mặt bơ phờ như người ốm dậy. Tôi đưa đầu ra khỏi khuôn cửa giơ tay gọi lớn :
   - Liễu ơi ! Liễu ơi đây này !
  Nghe tiêng gọi nàng ngước mắt nhìn tôi, rồi vất xe đạp xuống đường, chạy theo sát thành xe, chới với đưa tay cho tôi bắt. Nhưng mà xe đã sang số, nhanh dần, nhanh dần không sao níu được đành phải đưa tay vẫy vẫy mà thôi. Lòng tôi chưng hửng, có cái gì đó nghẹn ngào, đăng đắng trong cổ họng. Một nổi cay đắng tột cùng .     
                                                                                  12-7-201212