
Hai chị em NGỌC DŨNG Ảnh : Ngọc Huy
HAI CHỊ EM
Chị tuổi
bảy bảy, em bảy ba
Ngồi lại
bên nhau cũng đã già
Tóc chị
sương pha, em như cước
Lộc trời
cho tuổi, phước mẹ cha
* *
*
Để có
hôm nay qua bao cơn sóng gió
Cha
khuất oan, con tuổi còn xanh
Mẹ dắt
con vượt suối băng ghềnh
Chị đỉu
em những ngày thơ bé
Ra biển
đãi nghêu , lên rừng đốn củi
Chị với
em không vắng hôm nào
Nắm rau
má với mấy củ khoai dèo
Chan tép
muối chị và em khôn lớn
Dành dụm
ít tiền chị sắm đôi gióng gánh
Lầm lủi ngày đêm buôn bán chợ xa
Ngày qua
ngày dãi nắng dầm mưa
Chị gom
góp học nghề may nuôi em ăn học
Rồi từ
đó qua ngày đoạn tháng
Sóng gió
đời cứ vùi dập triền miên
Muốn
ngoi lên mà cứ bị nhấn chìm
Sống như
thể cây khô trước gió
Ôi cuộc
đời như thiên nhiên vậy đó
Chỉ con
người vượt khổ là hơn
Sẽ có
ngày sóng gió bình yên
Cây sẽ được hồi sinh đơm hoa kết trái
* *
*
Nay hai
chị em quá tuần thất thập
Sống
cuộc đời thanh thản an nhiên
Còn gì
hơn bên con cháu thảo hiền
Ơn Trời
– Phật- Tổ Tiên phù hộ
