8- BÊN MỘ NGƯỜI MỚI KHUẤT
Chiều hôm đó chị tôi gánh
củi ra chợ bán. Ngồi với gánh củi mà lòng nôn nao lo lắng không biết hôm nay có
bán được hay không. Thường thì nữa buổi chợ đã có người hỏi người mua rồi ,
nhưng hôm nay chợ đã sắp tan mà chẳng thấy ai hỏi một lời . Ai đi qua họ cùng
đều lờ đi như không nhìn thấy mình.
Gió nồm thổi mạnh từ ngoài biển
vào mang nhiều hơi ẩm tạo nên sương mù dày đặc, cả không gian một màu trắng đục
khiến ta cảm thấy như trời mau tối . Chị tôi mang chiếc áo cánh đen màu đã bạc
phếch hai vai trắng bợt mà bây giờ sẫm lại bởi ở đó sương mù đã thấm ướt hai
vai. ChỊ kéo nón về một bên che hướng gió, mắt không rời nhìn những người ra
vào chợ để mong cầu ai đó thương tình mua cho gánh củi để còn kịp vào chợ mua
cái gì đó ăn bữa tối nay. Một phụ nữ dáng gầy rom tạc tuổi năm mươi như cố ý đi
sát vào gành củi vờ ngã chúi, đưa tay vất vào một gói gì đó vừa nói một câu chỉ
có mình chị tôi nghe rồi đi nhanh về phía làng. Đang tần ngần vì mình chưa trả
lời kịp thì một người khác đến đứng ngay trước mặt hỏi làm chị tôi sợ run người
:
- Triêng củi bán mấy ?
Người mới hỏi có giọng nói khác
làng, nên chị tôi nhìn kỹ thì ra chị khách là cư dân vùng sông biển chuyên ăn ở
dưới thuyền thường gọi là Sinh Hồi, Chị tôi lấy lại bình tĩnh nhỏ nhẹ trả lời :
- Chị mua cho em đi chị, năm
đồng , toàn cúi dẻ chắc lắm .
Người khách nói :
- Ừ, tui mua nhưng phải gánh ra
ngoài nôốc cho tui.
Suy nghĩ một làt chị tôi quyết
định:
- Dạ !
Nói xong chị tôi gánh củi lên
vai đi theo khách ra tận cửa biển. Về đến nơi , nhà đã lên đèn. Vừa vào
đến cổng chưa kịp cất nón, chi tôi cầm một gói bằng lá chuối nói như khoe với
má:
- Má, cá này !
Má tôi hỏi: - Cá mô
rứa con mua à?
- Tiền mô mà mua cá, của O Tạo
cho, o còn dặn mai vô trong mộ O nói chi .
Tôi liền hỏi chị :
- Mai à chị ? Cho em đi với chị
! Răng chị bán về túi rứa?
- Ờ, may mà có người Sinh Hồi
mua cho không thì hôm nay gánh về. Vì gánh ra đến tận xóm Ngoài nên chị về tối.
Má tôi giục chị :
- Thôi ra mần cá mà kho đi ,
mai có cá bới cho ba rồi đó .
Chị tôi dạ rồi đứng dậy đi ra
chỗ bể nước.
Sáng mai hai chị em dậy sớm,
xách cạo rỗ đi vào nghĩa địa. Buổi sớm trời đang còn mờ mờ không gặp ai, vào
đến bờ ruộng sát nghĩa địa chi nói với tôi:
- Hai chị em vừa đào rau má vừa
coi chừng O đi vô mộ , ngồi ở mộ ai đó rồi chị em đi theo gặp O.
Chui rúc từng bụi dứa hai chị
em vùa đào vừa nhìn vào nghĩa địa . Bấy giờ nghĩa địa còn hoang vu trống trải
chứ không như bây giò. Mộ thưa thớt nằm len lỏi trong các đám mận gai . Một thứ
mận ăn chua chua ngọt ngọt , cây nhiều gai sắc nhọn ,đi tảo mộ
hay đi hái mận không mang dép,mang guốc đạp phải gai của nó chỉ có nhắc cò cò
về đến nhà. Cho nên quê tôi có câu ca: “Chớ ăn trái mận mà què, xin thuốc bà
Nghè bà Nghè không cho, xin thuốc thầy Do , thầy Do đập chết”.
Những đám
mận cũng là những bãi cây ngăn cách bảo vệ phần mộ của các gia đình trong
làng.Còn lại một số ít mộ xây tường vôi bao quanh có mô có cổng rêu phong
phủ kín trong rất âm u cổ kính. Đào được một giờ thì thấy
cô tôi đi vào tay cầm mấy bó hương như người đi thăm mộ. Chị tôi ngừng
đào, đứng nhìn theo hướng cô đi .Cô cũng đi chậm lại để chúng tôi thấy. Khi
thấy chị em chúng tôi cô hú lên một tiếng rồi cô rẽ sâu vào trung tâm
nghĩa địa, đi lên một ngôi mộ mà nhà mồ còn mới nguyên.Cô thắp hương cắm vào
đầu mộ rồi chăm chú nhổ cỏ như một người thăm mộ thực sự.
Nhìn lại một
lần nữa xung quanh thấy không có ai đi lại , hai chị em không đi sâu vào nghĩa
địa hướng cô đi mà đi ven theo bìa nghĩa địa rồi đi vòng ra phía sau
lưng ngôi mộ cô tôi đang ngồi. Mấy con chim Te -te - oách màu xám
đen trắng mỏ đỏ, thấy người chúng từ các bụi rậm, từ các mô tường bay vụt
lên quần đảo trên đầu kêu như vỡ tổ : “ Che che vặt che.. che.. vặt” nghe mà
rợn tóc gáy. Chị tôi cũng thị uy lại bằng câu trêu chúng mà ai ai trong làng
tôi cũng dùng khi đi vào nghĩa địa :“che che vặt mồng Đ.choa đỏ như mỏ che che
vặt , mồng Đ.choa đỏ như mỏ che che vặt ” tôi cũng hù họa theo chị tôi vài lần
,không hiểu sao chúng cũng tản bớt đi rồi im lặng không quần đảo trên đầu nữa.
Thì ra chim cũng biết xấu hổ, biết hiếp đáp và biết sợ. Gần lên đến mộ tôi hỏi chị :
- Mộ ai rứa chị !
- Mộ mụ Thấp, mạ chồng của O,
chết trong năm em quên rồi à. Thấy cháu lên đến nơi, liền kéo
cháu ngồi xuống khuất sau nhà mồ. Hai chị em ngồi bên cô lòng bùi ngùi xúc
động, nước mắt trào ra nhòe nhoẹt cả mặt. Hai tay cô xoa đầu, xoa vai, sờ mó
thân thể của hai chị em giống như mẹ âu yếm con mình sau nhiều ngày xa cách
không gặp. Cảnh gặp nhau của ba cô cháu lúc đó, bây giờ nhớ lại chẳng khác gì
Cúc Hoa gặp hai con Nghi Xuân và Tiến Lực nơi mộ chí trong chuyện Phạm Công Cúc
Hoa ngày xưa. Nhớ lại chuyện cũ hồi tôi đang còn nhỏ, cô rất thương chị em
chúng tôi , tối nào cũng vậy cô cứ đến nhà bằng mọi cách lôi kéo chị em
tôi về nhà cô ngủ. Tôi nhớ có một đêm cô vác tôi trên vai vừa đi về nhà cô vừa
nói nựng với cháu: “Ly thương O khôông ? tôi trả lời :Có ! Cô nói:
Thương để chỗ mô? Tôi trả lời: Để trên đầu ! để ở mô nữa ? để trên
vai , trên mô nữa v .v…
Hồi lâu cô mới gạt nước mắt hỏi
nhỏ chị tôi:
- Mấy bữa nay bay có đi
bới cơm cho ba không ? Họ
giam ba ở chỗ mô?
Chị tôi đưa tay quẹt hai mí mắt rồi trả lời trong
tiếng nức :
- Dạ có, họ cùm ba ở nhà ông Mù .
- Lấy chi mà bới ?
- Dạ khoai, cháo rau má .
Cô tôi ngẹn ngào, tức tối:
- Vì ông Lộng làm ba bay khổ , chớ ba bay mần chi có
ruộng .
Tôi vội hỏi cô tôi:
- Là răng O , Ông Lộng làm răng O
Cô tôi mới nói rành rọt cho chị em tôi biết:
- Ông Lộng đi làm cách mạng , ở chiến khu ông ấy
biết vùng tự do nhà nước họ giảm tô , đem địa chủ ra đấu tố, ông ấy sợ kêu ba
bay mà nói: “Cháu, cậu có mẫu hai ruộng ở Hỷ Duyệt , cháu mua giùm cậu ,cậu
bí tiền quá ,dạo này đau ốm liên miên ,không có tiền mua thuốc". Ba bay nể
cậu ruột gặp hoàn cảnh đau ốm khó khăn nên đã động lòng thương xót ,không giúp
cậu mình thì giúp ai ,nên đã đồng ý, để cậu có tiền chữa bệnh .Ai ngờ bây giờ
mới biết ông Lộng xảo quyệt, cậu làm cho cháu vô vòng lao lúy long đong. Chớ ba
bay xưa nay có ruộng có nương chi mô .
Chị em ngồi nghe cô nói mà tức cả ruột biết làm sao
bây giờ. Chị tôi hỏi cô:
- Hôm đấu tố ba cháu ở ngoài đình , nhà cháu họ
không cho đi , hai chị em lên gác nhìn ra thấy ai như chị V ,chị À lên xáy chọt
gớm lắm.
Cô tôi tức tối chửi:
- Cha con mệ V,còn ai nữa, bà
con trong họ, trong đang chớ có ai xa lạ .Nó có phải người ăn kẻ ở mô mà
bị áp bức bốc lột .Ba bay còn giúp đỡ tiền bạc nữa là khác. Đồ quân bạc nghĩa
tố hô tố đựng. còn con mệ À khi không lấy eng Cư bay ,làng cho ly hôn ,ra về ba
mạ bay cho cả gánh hàng xén, trằm vàng , nhẫn vàng chớ đâu có ít . Những đêm
hắn uống rượu say hát hò như người thất tình rồi chết giả, tay chân miệng mồm
cứng ngắt phải kêu người khêu, người cạy miệng mới sống lại . Mấy đợt như rứa
ba bay sợ hắn chạy lại ôm lấy mình rồi vu oan giá họa cho thì nguy, nên đã leo
lên gác nằm im thin thít , có khi chạy trốn lên nhà ông nội . Cha tổ cái quân
thất đức.
Chị tôi thêm vào :
- Cháu biết chớ , ba cháu nhát lắm, mấy năm
trước họ bầu làm lý trưởng ba cháu một hai ba bốn không chịu nhận, có lần ba
cháu không chịu nổi, chạy về leo lên gác định nhảy lầu tự tử, may má cháu ngăn
lại được . Có đêm cán bộ Việt Minh về bắt lên chiến khu vận động cứ làm để tạo
điều kiện dân làng dễ dàng đi lại làm ăn hoăc Việt Minh về hoạt động nắm tình
hình địch nhưng ba cháu nhất quyết không làm. Mấy lần như vậy lính trên đồn
xuống buộc cho là có mưu mô liên lạc với cộng sản . khổ lắm O à. Chắc cũng vì
anh Cư cháu đang ở miền Nam
nên họ khép cho cái tội đi theo Mỹ Ngụy chống lại miền Bắc…mà anh cháu làm y tá
chớ đi bắn giết đâu mà có tội.
Thấy mặt trời đã lên cao, đã có người đi củi về
đường nghĩa địa nên cô giục chị tôi :
- Hanh đưa em về kẻo trưa rồi người ta thấy .Con cất
tiền vào người, về đi chợ mua gạo mà bới cơm cho ba. Khi mô O muốn gặp O báo.
Hai đứa bay đi về trước một chặp nữa O về.
Chị cầm tiền nhét vào lưng áo, đổ hai cạo rau lại
một, cho đầy rồi chào cô, hai chị em đứng dậy đi về. Xuống đến khu vực mộ họ
Hoàng tụi chim Te te vặt đậu trên nốc kệ thờ lại vụt bay loạn xạ trên đầu
lao lên lao xuống như muồn đâm thẳng vào mổ mắt cắn xé ăn thịt hai chị em. Đúng
là loài chim lì lợm dữ tợn không ai bằng.
Đọc mà thấy nao nao Bác ơi. Cái thời tranh tối tranh sáng này sao mà...khó ở quá há Bác. Giúp người mà hóa ra thành hại mình thế này. Không biết cái cụ Lộng nghĩ sao mà làm vậy ? Đọc xong mới thấy, cái khổ của tụi cháu bây giờ không bằng cái lẽ của Bác ngày xưa...
Trả lờiXóaSáng cháu qua thăm Bác chút rồi về . Nhóc cháu mai thi rồi.
cháu chào bác cháu về nha.
Cháu của Bác.
cháu ơi Bây giờ tìm bài đọc dễ hơn trước đây cháu nhĩ .Bác cứ tưởng nó sẽ bị vùi sâu mấy ai mà tìm đọc .thế mà nay có cháu tiếp tục xem và hình như cũng có giới thiệu cho một số bạn biết về bác .Bác thành thật cảm ơn cháu .Hồi ký này coi như sách gối đầu của bác đó ,và đã dặn con cháu nếu như ngày nào đó ông đi xa thì nhớ mang đi theo cho ông đó cháu aj
Trả lờiXóamai cháu nhỏ thi à cho bác gữi lời chúc đến cháu có kết quả tốt nhé. chào cháu
Chặt đào củi vô cùng khốn khổ
Trả lờiXóaVậy mà khi bán đỡ hơn đâu?
Sương sa ướt áo bạc màu
May mà bán được...nỗi đau thêm dày
Chị Hanh của chú nay phúc hậu
Thời thanh nữ đau đáu lo toan
Việc nhà cáng đáng chu toàn
Chị em chú phải chịu oan thôi mà
Giờ đây nước mắt nhòa nhớ lại
Cô cháu ruột tê tái gặp nhau
Giả vờ ngã nhắn đôi câu
Len lén kẻ trước người sau ngó nhìn
Nơi nghiã địa nhận tin sét đánh
Cha ở hiền phải gánh tội thay
Óan ân Ông Lộng ai hay
Để cho Cha phải tai bay một đời
Nghe cô kể ngậm ngùi nuốt hận
Tội định rồi..thân phận cùm gông
Vợ con cô lẻ... sao trông
Mà kêu có được thoát không bấy giờ
Đọc mà phải ngẩn ngơ rồi nghĩ
Cuộc đời người có chí như không
Gặp thời vận...đục như trong
Trải qua kiếp nạn trời hồng nắng lên
Một vài con cá quen mà lạ
Cô cho nào phải cá trộm đâu
Nhưng mà nhớ mãi về sau
Miếng ăn khi đói...nhớ nhau suốt đời
Tranh tối sáng một thời khó khổ
Nhiều tai ương bỗng đổ lên đầu
Nhưng rồi qua hết thương đau
Giờ đây em chị bên nhau vui rồi!
Chúc chú mãi vui cười cùng chị
Tuổi già cùng thủ thỉ buồn vui
Mong sao đoạn cuối cuộc đời
Cháu con thành đạt ơn trời vậy thôi
Cháu càng đọc càng thêm hiểu kỷ
XóaThơ vận vào sát ý đủ lời
Có nhân có đức ở đời
Cháu đã viết được khúc thơ truyện này
======================
Chúc cháu một ngày mớ an vui cháu nhé
Xóa
cháu sửa tạm khổ này nhé
Trả lờiXóaChặt đào củi vô cùng khốn khổ
Vậy mà khi bán đỡ hơn đâu?
Sương sa ướt áo bạc màu
May mà bán được...nỗi đau thêm dày
Chị Hanh của tôi nay phúc hậu
Trọn tuổi xuân đau đáu lo toan
Việc nhà cáng đáng chu toàn
Chị em tôi phải chịu oan khuất mà
Giờ đây nước mắt nhòa nhớ lại
Cô cháu ruột tê tái gặp nhau
Giả vờ ngã nhắn đôi câu
Len lén kẻ trước người sau ngó nhìn
Nơi nghiã địa nhận tin sét đánh
Cha ở hiền phải gánh tội thay
Óan ân Ông Lộng ai hay
Để cho Cha phải tai bay một đời
Nghe cô kể ngậm ngùi nuốt hận
Tội định rồi..thân phận cùm gông
Vợ con cô lẻ... sao trông
Mà kêu có được thoát không bấy giờ
Ngồi tôi viết ngẩn ngơ rồi nghĩ
Cuộc đời người có chí như không
Gặp thời vận...đục như trong
Trải qua kiếp nạn trời hồng nắng lên
Một gói cá lục quen mà lạ
Cô cho nào phải cá trộm đâu
Nhưng mà nhớ mãi về sau
Miếng ăn khi đói...nhớ nhau suốt đời
Tranh tối sáng một thời khó khổ
Nhiều tai ương bỗng đổ lên đầu
qua rồi qua hết thương đau
Chỉ còn hai mái tóc màu tuyết sương
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóahttp://img.loigiaihay.com/picture/article/2014/0213/84879741392309789_small.jpg
Trả lờiXóahttp://media.tinmoi.vn/2013/10/23/nghia-dia-chon-hai-cot-ca-ong-lon-nhat-viet-nam-9-8.jpg
Trả lờiXóaThời điên đảo làm ơn mắc oán
Trả lờiXóaĐành ngậm tăm ca thán mần răng
Trời làm một trận lăng nhăng
Ông hóa ra thằng, thằng hóa ra ông
Nghĩ mà thêm đau lòng xót ruột
Con tim càng nhói buốt không yên
Muốn quên mà chẳng thể quên
Một thời điên đảo đảo điên nỗi đời